Dương Sỹ nhận thấy sự mâu thuẫn trong ánh mắt của Lê Sơ, hắn mỉm cười như thể đã hiểu rõ mọi suy nghĩ trong lòng cậu.
"Em không cần phải sợ hãi, Lê Sơ"
hắn nói, nhưng giọng hắn lại đầy ám chỉ.
"Tất cả những gì tôi muốn là em, không gì khác."
Lê Sơ, dù rất muốn phản kháng, nhưng lại không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Cậu hít thở khó khăn, tâm trí quay cuồng trong sự căng thẳng, nhưng cũng không thể nào ngừng cảm nhận được sự cuốn hút kỳ lạ mà Dương Sỹ tỏa ra.
"Em có thể không yêu tôi,"
Dương Sỹ tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.
"Nhưng em không thể thoát khỏi tôi. Vì tôi là người duy nhất hiểu em. Tôi sẽ làm mọi thứ để em thuộc về tôi."
Cậu thở dài, đôi mắt bắt đầu mờ đi vì mệt mỏi.
"Anh có biết anh đang làm gì không, Dương Sỹ?"
Câu hỏi ấy bật ra một cách vô thức, như thể cậu đang cố tìm ra một lý do nào đó để chống lại hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, rồi tiến sát hơn, đôi tay hắn chạm vào mái tóc của cậu một cách nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự kiểm soát.
"Tôi biết tôi đang làm gì," hắn trả lời, đôi mắt sáng lên vẻ quyết đoán.
"Tôi biết điều này có thể khiến em sợ, nhưng tôi sẽ không để em đi đâu. Em là của tôi."
Lê Sơ cảm thấy nỗi sợ trong lòng càng lúc càng tăng lên, và trong thâm tâm cậu biết rằng mình đang bị dồn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722711/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.