Dương Sỹ không hề biết về sự sợ hãi, về những gì đã xảy ra đêm qua.
Khi sáng dậy, hắn lại đối xử với Lê Sơ một cách dịu dàng, chăm sóc như thể cậu là người quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
"Em đói không?" Hắn hỏi với giọng điệu ân cần, như thể mọi thứ đều bình thường.
Hắn tự tay vào bếp, làm bữa sáng, ánh mắt sáng lên khi nhìn cậu,chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, từng món ăn được bày biện đẹp mắt trên bàn, từ bánh mì nướng giòn, đến trứng chiên mềm, và những lát thịt xông khói thơm
ling.
Lê Sơ chỉ ngồi im lặng trên ghế, mắt nhìn vào những món ăn trước mặt mà chẳng thể cảm nhận nối vị ngon.
Cậu không thể bỏ qua cảm giác nặng nề trong lòng mình, nhưng lại không thể nói ra sự thật.
Những vết thương trên cơ thể, dù đã được che giấu dưới lớp áo, vẫn khiến cậu cảm thấy như có một bóng ma đêm qua luôn bám theo.
Dương Sỹ bưng bát canh nóng hổi, ánh mắt lấp lánh khi anh đặt nó trước mặt Lê Sơ, nụ cười tươi rói trên môi.
"Em ăn chút canh đi, anh làm đặc biệt cho em đấy,"
giọng hắn đầy trìu mến khiến cậu sợ hãi.
Hắn ngồi xuống đối diện cậu, ánh mắt không rời khỏi người Lê Sơ, như thể cậu là điều quan trọng duy nhất trong thế giới này.
Lê Sơ không thể làm gì khác ngoài việc cầm đũa, mặc dù cậu cảm thấy mọi thứ trong miệng đều trở nên vô vị.
Hắn đang chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722701/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.