Buổi tối ấy, căn biệt thự tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng tiếng thở của hai người.
Dương Sỹ ôm chặt Lê Sơ trong vòng tay mình, khiến cậu không thể tránh khỏi.
Cảm giác áp bức, lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể cậu, khiến từng cơ bắp đều căng cứng.
Dù là trong vòng tay của hắn, cậu vẫn cảm thấy như bị giam cầm, không có lối thoát.
Lê Sơ run rẩy từng cơn, dù cơ thể đã mệt mỏi, nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu không thể dừng lại.
Cậu cảm thấy như có một hố sâu vô tận trong lòng, mỗi giây phút trôi qua là một sự tra tấn tinh thần.
"Rầm"
Tiếng sét rạch ngang bầu trời vang lên, như xé toạc không gian im lặng, nhưng trong khoảnh khắc đó, nó cũng chỉ làm tăng thêm sự tĩnh lặng đáng sợ trong phòng.
Dương Sỹ không hề động đậy, đôi tay hắn vẫn siết chặt lấy cậu, như thể sợ rằng cậu sẽ chạy trốn.
Hắn tựa cằm vào vai Lê Sơ, hơi thở lạnh lùng phả vào da cậu.
"Đừng sợ," hắn thì thầm, nhưng giọng nói lạnh lẽo ấy không mang lại sự an ủi nào. "Em ở đây với anh. Không ai có thế làm gì em."
Lê Sơ không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn run rẩy, nhưng trái tim cậu không ngừng thổn thức.
Cảm giác bất lực này chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.
Đêm tối bao phủ, giống như chính bóng tối trong lòng cậu, khiến cậu không thể nhìn thấy lối thoát.
Cậu không biết đêm nay sẽ kéo dài bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722700/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.