"Em không có lối thoát đâu."
Những lời nói của hắn vang lên ngay bên tai, như một lưỡi dao cắt sâu vào mọi hy vọng cuối cùng trong lòng Lê Sơ.
Cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, hơi thở dồn dập, mắt đỏ hoe vì hoảng sợ.
Trong tay cậu vẫn nắm chặt con dao rọc giấy.
Dồn hết sức lực, cậu bất ngờ đâm mạnh về phía hắn.
Lưỡi dao cứa vào cánh tay Dương Sỹ, để lại một vệt máu đỏ thẫm.
Nhưng điều khiến cậu lạnh người chính là phản ứng của hắn - hắn không hề đau đớn, cũng không lùi lại.
Hắn chỉ nhìn xuống vết thương, sau đó ngước lên, ánh mắt lạnh băng pha lẫn chút thích thú.
"Em nghĩ thế này có thể làm anh sợ sao?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, không giận dữ mà lại mang theo sự chế giễu, như thể cậu chỉ đang làm một việc vô ích.
Bàn tay hắn siết chặt lấy cổ tay cậu, khiến con dao rơi xuống đất với tiếng vang khô khốc.
Hắn kéo cậu lại gần hơn, gương mặt sát đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của hắn. "Đừng làm những trò ngu ngốc nữa, Lê Sơ. Em biết rõ em không thể thoát khỏi anh."
"Buông tôi ra!" Lê Sơ hét lên, giọng run rẩy nhưng vẫn đầy quyết tâm.
Cậu cố vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn quá mạnh.
Hắn giữ cậu trong tay, như một con thú săn mồi đang vờn con mồi trước khi kết liểu.
Đúng lúc ấy, một âm thanh bất ngờ vang lên - tiếng còi xe từ xa.
Đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722699/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.