Dương Sỹ chợt cau mày ,ánh mắt có chút nặng nề nhìn về phía cậu.Như nhận ra điều gì đó ,cậu cũng nhìn về phía hắn đầy khó hiểu.
Một lúc lâu,hắn mới chậm rãi lên tiếng, giọng hắn trầm và nặng nề, như thể đang chuẩn bị chia sẻ một bí mật sâu kín mà hắn đã giấu kín bấy lâu.
"Đôi khi em sẽ thấy anh khác lạ," hắn nói, đôi mắt tối lại, ánh nhìn như xuyên thấu vào Lê Sơ. "Anh sẽ có lúc hành xử tiêu cực, khó hiểu, nhưng đừng sợ. Bởi vì đó là anh... mà cũng không phải."
Lê Sơ ngây người, không hiểu hết ý hắn.
Cậu chỉ biết nhìn vào đôi mắt đầy mâu thuẫn của Dương Sỹ, cảm giác bối rối và lo lắng dâng lên trong lòng. "Em không hiểu,"
cậu khẽ hỏi, giọng run run. "Anh đang nói gì vậy? Anh sao lại nói như vậy?"
Dương Sỹ thở dài, cúi đầu, như thể đang suy nghĩ, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu.
Một lúc sau, hắn ngẩng lên, đôi mắt trở nên sâu thẳm và đầy mệt mỏi.
"Không biết từ khi nào, trong anh... xuất hiện một người khác nữa," hắn nói, giọng hắn đầy u uất, như thể đang tự mình đấu tranh với sự thật này. "Một người nguy hiểm. Anh ta không phải là anh, nhưng lại là một phần trong anh."
Lê Sơ lặng người, cảm giác như một cơn gió lạnh ùa qua tâm trí cậu. "Anh... anh nói cái gì cơ?" Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Một người khác? Làm sao có thể chứ? Anh sao lại có thể có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722702/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.