Chương trước
Chương sau
Nhớ ra vẫn còn việc cần làm trong hôm nay, Lê Sơ đứng dậy, nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi căn hộ.

Trước khi bắt tay vào công việc, cậu quyết định quay về biệt thự để nói chuyện với bà một lúc.

Dạo gần đây, cậu đã ít ghé thăm bà, người vẫn luôn là điểm tựa tinh thần trong những lúc lòng cậu xáo động.

Khi cậu về đến biệt thự, bà đã ngồi sẵn trong phòng khách, ánh mắt hiền từ và nụ cười ấm áp như thường lệ khiến

Lê Sơ cảm thấy an yên hơn phần nào.

Lê Sơ bước vào phòng khách, thấy bà đang ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc, ánh mắt hiền hậu ngước lên nhìn cậu, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại vẻ điềm tĩnh.

Bà mỉm cười, vỗ nhẹ xuống ghế bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.

"Con dạo này bận rộn quá nhỉ, ít thăm bà nhỉ" bà nhẹ nhàng nói, giọng điệu vừa trách móc lại vừa yêu thương.

Lê Sơ ngồi xuống, mỉm cười ái ngại. "Dạ... con xin lỗi. Công việc của con hơi nhiều, con sẽ cố gắng về sớm hơn."

Bà gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào cậu, như đọc hiếu được những tâm tư mà cậu giấu kín. "'Con có chuyện gì khó nghĩ sao? Bà nhìn con có vẻ lo lắng."

Lê Sơ chần chừ, nhưng rồi vẫn khẽ gật đầu. "Con... chỉ là đôi lúc thấy mọi thứ trở nên mông lung. Con cũng không chắc mình nên làm gì... và đối mặt với cảm xúc ra sao."

Bà mỉm cười xoa tay đứa cháu nhỏ " Lê Sơ ,bà đã từng nói.Mọi chuyện rồi cũng sẽ có hướng giải quyết.Chỉ là con có chấp nhận nó hay không mà thôi "

Cậu sững sờ trong giây lát ,rồi cười nhẹ " Con hiểu rồi..."

" Mà bà ăn sáng đi ,chị giúp việc đã làm xong hết rồi đó "

" Ừ để bà ăn.Cháu có bận gì thì làm đi,không cần lo cho bà "

Cậu nhìn về xa xăm ,khàn giọng " Đúng là cháu hôm nay có việc quan trọng phải hoàn thành."

" Cháu đi đây"

Bà cười hiền từ " Nhớ về sớm nhé "



Cậu liếc nhìn bà " Dạ " một tiếng rồi bước ra ngoài.Bước ra khỏi biệt thự ,ngước nhìn bầu trời hôm nay trong xanh ,lòng cậu nhẹ nhõm hơn bao giờ hết...

Lê Sơ lái xe đến nhà Vân Kỳ, lòng cảm thấy nặng nề và bất an. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cậu vẫn không thế không cảm thấy lo lăng khi phải đối diện với mẹ của Vân Kỳ.

Cậu biết rằng không thế cứ mãi giấu giếm, và nếu không làm rõ chuyện này, mọi thứ sẽ không thể tiếp tục được.

Khi đến nơi, cậu đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa.

Mẹ của Vân Kỳ ra mở cửa, vẻ mặt bà có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Sơ.

bà hỏi, giọng không mấy thân thiện" Lê Sơ ,cháu tìm Vân Kỳ à? Nó vắng nhà rồi "

Lê Sơ cúi đầu một chút, rồi nhẹ nhàng bước vào trong nhà.

Cậu không muốn làm mọi thứ trở nên căng thẳng, nhưng cũng không thể tiếp tục giấu diếm nữa.

"Con... là Vân Kỳ,"

Giọng cậu bắt đầu nghiêm túc lại ,bởi giờ đây cậu giống như đang thay Vân Kỳ gặp lại người mẹ của mình trong thân phận khác vậy

"Con không phải là Vân Kỳ mà mẹ nghĩ"

Giọng cậu ngập ngừng " Phải nói sao để mẹ hiểu đây,Linh hồn của con đã hoán đổi với Vân Kỳ. Con là người mẹ đã nuôi dưỡng suốt bao năm qua, nhưng bây giờ, con lại ở trong thân xác này."

Mẹ Vân Kỳ nhìn cậu với ánh mắt bối rối, như thể không thể hiểu nổi những gì vừa nghe.

Bà không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt dần trở nên cứng lại.

"Cái gì? cậu... nói gì vậy? Lê Sơ ,cậu không phải là Vân Kỳ.Con trai tôi vẫn sống khỏe mạnh ,cậu là đồng nghiệp nó ,tới đây nói cái quái gì vậy !!!" bà nói, giọng run lên vì bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Cậu tiếp tục ,dù biết chuyện này đến cậu còn chả tin nói chi mẹ Vân Kỳ cơ chứ

"Con biết điều này rất khó tin, nhưng con có thể kể cho mẹ nghe những kỷ niệm của chúng ta."

"Con nhớ những lúc mẹ chăm sóc con, nhớ những lần đi chơi với nhau ,những câu chuyện mẹ kể cho con lúc nhỏ..."



Bà vẫn lặng lẽ nghe, nhưng ánh mắt không thay đổi, vẫn ngập tràn nghi ngờ

Sau một lúc im lặng, bà đột ngột cắt ngang, giọng bà trở nên lạnh lùng.

"Đừng nói những lời không có căn cứ. Cậu là ai? Cậu không phải là con trai tôi. Tôi không tin vào những điều này,"

Giọng bà ấy như muốn hét thủng màn nhĩ của cậu vậy ,đến mức cậu phải bịt tai lại.

Lê Sơ thấy lòng mình thắt lại.Cứ thế đứng lặng người, đau đớn nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn. "Mẹ không tin con, con hiểu"

"Nhưng con chỉ muốn mẹ biết rằng con thực sự là Vân Kỳ"

"Con vẫn là đứa con mà mẹ đã nuôi dưỡng, chỉ là thân xác này không còn là của con nữa."

Bà bắt đầu bước lùi lại, giọng bà run rẩy, như thể không còn đủ sức để nghe những lời cậu nói nữa.

"Ra khỏi đây! Cậu không phải là con trai tôi! Đừng nói thêm nữa, tôi không muốn nghe."

Ánh mắt bà đẫm lệ, sự tức giận và đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, bà vội vàng quay lưng đi, như muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.

Lê Sơ đứng đó, nhìn bà với ánh mắt đầy thất vọng và đau khổ. Mỗi lời nói của bà như một nhát dao đâm vào tim cậu.

Cậu muốn giải thích thêm, nhưng không thể

Bà không thể chấp nhận sự thật này, và cậu cũng không thể bắt bà tin.

Cậu cúi đầu, không nói gì thêm, rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà, cảm giác mình đang bị đẩy ra ngoài một cách lạnh lùng và vô cảm.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Lê Sơ cảm thấy như một phần trong lòng mình vỡ vụn.

Cậu không thể thay đổi suy nghĩ của bà, không thể khiến bà hiểu rằng mình vẫn là Vân Kỳ, dù trong thân xác này

. Cảm giác bị gạt bỏ, bị nghi ngờ, khiến trái tim cậu đau đớn đến tột cùng, nhưng cậu không thể làm gì hơn ngoài việc rời đi, mang theo những vết thương lòng chưa thể lành.

" Vân Kỳ ,xin lỗi...Hình như tôi chẳng thể thực hiện được tâm nguyện của cậu rồi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.