Cậu cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên trong lòng khi nhìn thấy Lê Sơ đứng trước mặt mình, không một chút hối lỗi hay đau buồn về những gì đã xảy ra.
Trái lại, Lê Sơ lại chỉ quan tâm đến việc che giấu sự thật, càng làm cho cậu cảm thấy bực bội hơn.
Cậu không thể nào chịu đựng được sự giả dối của Lê Sơ.Cậu ta tiếp tục kéo cậu vào góc sân vườn, vội vàng nhìn quanh như sợ ai đó sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai
" Mày không thể làm vậy," Lê Sơ nói, nhưng giọng không còn mềm mỏng như trước mà thay vào đó là sự lạnh lùng, hối thúc. "Mày đừng lằng nhằng nữa.Bà già ngu ngốc đó, sẽ không bao giờ tin cái lời nói xáo rỗng của mày đâu"
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự tức giận đã khiến trái tim cậu đập mạnh hơn.
Cậu nhìn vào đôi mắt của Lê Sơ nhưng chẳng còn chút cảm tình nào nữa.
Cảm giác bị phản bội, bị lừa dối đã khiến cậu không thể nào đứng yên.
"Mày thực sự nghĩ tao sẽ tin lời nghe theo à?" Cậu nói, giọng đầy khinh bỉ. "Mày... chính là người đã đẩy tao vào cái tình huống này. Nếu không phải vì mày, tao đâu phải sống một cuộc đời giả dối như thế này."
Cậu nhìn Lê Sơ, trong mắt không có chút cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng. "mày căm ghét tao đến vậy sao?"
Lê Sơ cười khẩy. "Đúng, tao ghét mày!"
" Hừm ,Lê Sơ.Đừng tưởng tao không biết những việc mày đâm sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722693/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.