Sau đêm mặn nồng, Dương Sỹ vẫn giữ chặt lấy Lê Sơ trong vòng tay, không hề có ý định buông ra.
Ánh mắt hắn trở nên u ám và sắc lạnh, đượm vẻ nguy hiểm khi nhìn về phía cửa sổ.
Trong lòng hắn, ngọn lửa căm phẫn âm ỉ bùng cháy, như muốn xé nát kẻ nào đã táng tận lương tâm, dám bỏ xuân dược mình, đẩy hắn vào tình thế này.
Khốn kiếp ,nếu mình điều tra ra được.Nhất định kẻ đó không sống yên thân đâu !
Lê Sơ cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể Dương Sỹ, từng ngón tay của hắn siết chặt, truyền qua người cậu một cảm giác vừa run rẩy vừa khó hiểu.
Suy đi tính lại ,cậu vẫn chẳng hiểu nổi " Rõ ràng xuân dược mình không bỏ ,thì ai bỏ.Chẳng nhẽ..."
Cậu nghĩ tới hành động bất thường của Lê Sơ bản gốc ,liền cau mày.
"Em nghĩ được ai bỏ xuân dược anh rồi sao?"
Hắn trầm lặng nhìn cậu ,cái nhìn như xuyên thấu tâm can ấy khiến cậu rét run ,liền lắp bắp " Làm gì có...em không biết..."
" Nếu em đoán ra là ai,nhất định phải nói cho anh biết"
" Anh biết thì ,định làm gì người đó"
Tay hắn bấu chặt vai cậu ,nghiến răng "ken két ",rồi cong môi cười nham hiểm " Kẻ dám hại anh ,tất nhiên phải xé xác cho chó ăn rồi !"
Nghe hắn nói mà lòng cậu cuộn trào như cơn sóng dữ ,dụi vào gối run rẩy.
Rõ ràng không phải bản thân cậu làm ,có sao cảm giác sợ hãi lại tràn ngập trong lòng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722691/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.