Vụ việc tại nhà kho tạm thời kết thúc, nhưng Minh Hà và Thẩm Dịch hiểu rõ rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Những kẻ đứng sau vụ này không dễ dàng từ bỏ, và việc Hạ Vũ phản bội để lại nhiều câu hỏi không lời giải đáp.
Trong phòng họp riêng của một khách sạn hạng sang, Thẩm Dịch và Minh Hà đối mặt với đội trưởng đặc nhiệm Lâm Quân. Ánh mắt anh ta nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp:
“Chúng tôi đã tìm hiểu danh tính kẻ cầm đầu nhóm đó. Hắn có liên quan đến một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Vụ này phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ.”
Minh Hà khoanh tay, dựa vào ghế, ánh mắt không có chút bất ngờ. “Tổ chức nào cũng có điểm yếu. Điều tôi muốn biết là chúng có mục tiêu gì khi nhằm vào tôi và Thẩm Dịch.”
Lâm Quân nhíu mày. “Chúng tôi nghi ngờ rằng cả hai đều liên quan đến một bí mật bị chôn vùi từ nhiều năm trước. Vụ này cần thời gian điều tra thêm.
Thẩm Dịch yên lặng nghe, đôi mắt trầm tĩnh nhưng đầy nguy hiểm. Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như đang cân nhắc điều gì đó.
“Dù sao đi nữa, chúng ta cần chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Minh Hà, tôi không muốn cô tự hành động thiếu suy nghĩ nữa, anh nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Minh Hà bật cười, giọng nói chứa đầy thách thức: “Anh nghĩ mình có thể ngăn tôi sao?”
Khi cuộc họp kết thúc, Minh Hà trở về căn hộ riêng. Đêm nay, cô không thể chợp mắt. Những hình ảnh về Hạ Vũ, về vụ nổ và cả ánh mắt kẻ cầm đầu không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Cô bước ra ban công, ánh đèn thành phố mờ ảo dưới màn sương đêm. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Minh Hà cau mày. Ai lại đến vào giờ này?
Cô cầm chặt khẩu súng giấu trong ngăn kéo, bước ra kiểm tra qua mắt thần. Thấy bóng dáng quen thuộc, cô thở phào, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự cảnh giác.
“Anh đến đây làm gì?” Minh Hà mở cửa, đối diện với Thẩm Dịch, người đứng đó trong bộ đồ đen, dáng vẻ thoáng mệt mỏi.
“Không ngủ được. Tôi nghĩ cô cũng thế,” anh nói, bước vào mà không đợi cô mời.
Cả hai ngồi đối diện trong không gian yên tĩnh. Thẩm Dịch rót một ly rượu, đưa cho Minh Hà. “Uống đi. Nó sẽ giúp cô thư giãn.”
Minh Hà nhận lấy, ánh mắt không rời khỏi anh. “Anh nghĩ tôi cần thư giãn sao? Tôi chỉ đang tự hỏi, chuyện này còn kéo dài bao lâu nữa. Cứ như một ván cờ không bao giờ kết thúc.
Thẩm Dịch khẽ cười, nhưng nụ cười mang theo sự u ám. “Ván cờ này, người chơi không chỉ là cô và tôi. Nhưng nếu muốn thắng, chúng ta phải nhẫn nại”
Minh Hà uống một ngụm rượu, cảm giác cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi. “Vậy anh định nhẫn nại đến khi nào? Hạ Vũ đã phản bội, kẻ thù còn lẩn trốn, và tôi... tôi không biết phải tin tưởng ai nữa.
Ánh mắt Thẩm Dịch thoáng chùng xuống. Anh nhìn cô, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài. “Tin tưởng tôi, ít nhất là lúc này.”
Minh Hà không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra phía xa, nơi ánh sáng thành phố như những ngọn đèn lấp lánh trong bóng tối.
Từ một góc phố không xa, một người đàn ông trong bộ đồ kín đáo đang quan sát tòa nhà Minh Hà đang ở. Anh ta rút điện thoại, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm:
“Bọn chúng đang mất cảnh giác. Kế hoạch tiếp theo, bắt đầu đi.”
Đêm hôm ấy không trôi qua trong yên bình. Khi Thẩm Dịch rời khỏi căn hộ của Minh Hà, anh nhận ra mình bị theo dõi.
Một chiếc xe màu đen không biển số lặng lẽ đỗ cách đó vài con phố. Ánh mắt sắc bén của Thẩm Dịch thoáng lướt qua khi anh bước vào xe mình.
Cánh cửa xe vừa đóng lại, giọng nói quen thuộc vang lên từ thiết bị liên lạc cài sån:
“Thẩm thiếu, chúng tôi phát hiện một nhóm đối tượng đáng nghi gần khu vực căn hộ của Minh Hà tiểu thư. Chúng có vũ khí.”
Thẩm Dịch siết chặt tay lái. “Theo dõi chúng. Không hành động vội, để tôi đến xử lý.”
Ở căn hộ, Minh Hà vẫn ngồi bên cửa sổ, ngón tay lướt nhẹ trên chiếc điện thoại. Màn hình hiện lên một bức ảnh chụp chung của cô và Hạ Vũ ngày trước, khi cả hai còn là bạn không chút ngờ vực.
Cô nhìn chăm chú, đôi mắt lạnh lùng dần chuyển sang sự thất vọng.
“Phản bội.” cô lẩm bẩm, môi cong lên nụ cười cay đắng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Là đội trưởng Lâm Quân.
“Minh Hà, tôi vừa nhận được tin. Có một nhóm người khả nghi đang di chuyển quanh khu vực của cô. Cô cần rời đi ngay lập tức.”
Cô nhếch mép, đứng dậy. “Nếu chúng muốn tìm tôi, tôi sẽ để chúng tìm. Chạy trốn không phải phong cách của tôi.”
Lâm Quân hét lên qua điện thoại: “Đừng ngu ngốc! Đó không phải là trò đùa! Hãy đợi đội đặc nhiệm đến.”
“Anh cứ từ từ. Tôi có cách của mình” Cô ngắt máy, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Ngay khi Minh Hà vừa mở cửa, một bóng đen lao tới từ hành lang.
Phản xạ nhanh nhạy giúp cô né được cú đánh đầu tiên. Kẻ tấn công đeo mặt nạ, thân thủ cực nhanh, nhưng Minh Hà không phải người dễ đối phó.
Cô xoay người, tung một cú đá thẳng vào bụng kẻ đó. Hắn lùi lại vài bước, nhưng ngay sau đó, một tiếng động khác vang lên phía sau.
Cô quay lại thì thấy thêm hai kẻ khác đang lao đến, trên tay cầm vũ khí sắc bén.
“Đông người thì giỏi lắm à?” Minh Hà lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia khinh thường.
Tiếng súng vang lên làm không gian như đông cứng lại. Một trong số những kẻ tấn công gục xuống, tay ôm chặt vai, máu rỉ ra từ vết thương.
Thẩm Dịch xuất hiện từ phía cầu thang, trên tay là khẩu súng lục.
“Không sao chứ?” Anh bước nhanh về phía Minh Hà, đôi mắt lướt qua những kẻ nằm gục.
Minh Hà gật đầu, nét mặt không chút hoảng loạn. “Tôi không cần anh cứu, nhưng lần này tôi tạm cảm ơn.”
Thẩm Dịch nở một nụ cười nhàn nhạt. “Lần sau, đừng hành động một mình. Cô không phải siêu nhân”
Khi cả hai đang chuẩn bị rời đi, đèn trong hành lang đột ngột vụt tắt. Không gian chìm vào bóng tối dày đặc.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ hệ thống loa:
“Thẩm thiếu, Minh tiểu thư, chào mừng hai người đến với màn chơi mới.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]