Không gian chìm trong bóng tối tuyệt đối. Minh Hà đứng sát cạnh Thẩm Dịch, đôi mắt căng thẳng nhìn quanh. Giọng nói lạnh lẽo qua loa vừa dứt, tiếng bước chân lặng lẽ vang lên từ nhiều phía.
“Chúng đã chuẩn bị trước, Minh Hà thì thầm, tay nắm chặt khẩu súng nhỏ giấu trong túi áo.
Thẩm Dịch hạ giọng: “Đừng manh động. Để tôi xử lý.
“Tôi không quen đứng yên chờ cứu.” Minh Hà nhếch môi, ánh mắt đầy quyết đoán.
Thẩm Dịch liếc nhìn cô một cái. Dù không nói gì, anh biết không thể cản được Minh Hà khi cô đã quyết.
Đèn hành lang đột nhiên bật sáng, nhưng ánh sáng đỏ mờ ảo chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng. Xung quanh họ, bốn kẻ đeo mặt nạ xuất hiện, tay cầm vũ khí sáng loáng.
“Kế hoạch đơn giản thật. Các người định bao vây rồi tấn công hai chúng tôi sao?” Minh Hà cười nhạt, ánh mắt khinh thường.
Một kẻ bước lên, giọng nói trầm trầm đáp lại: “Minh tiểu thư, đừng xem thường chúng tôi. Đây không phải trò đùa.”
“Vậy thì thử xem” Minh Hà đáp, bất ngờ rút súng và bắn thẳng về phía gã đàn ông.
Phát súng chuẩn xác khiến hắn gục xuống, nhưng những kẻ khác lập tức lao tới.
Thẩm Dịch và Minh Hà phối hợp ăn ý, mỗi người đối phó với hai kẻ tấn công. Dù không nói với nhau lời nào, nhưng từng động tác của họ đều khớp nhau đến lạ kỳ, như thể đã luyện tập nhiều năm.
Minh Hà nhanh nhẹn né tránh, sử dụng các vật dụng xung quanh làm vũ khí khi khẩu súng hết đạn. Một chiếc ghế bị cô đập mạnh vào đầu kẻ tấn công, khiến hắn ngã xuống bất tỉnh.
Thẩm Dịch thì điềm tĩnh hơn, mỗi cú đấm đều mạnh mẽ và chính xác. Chỉ trong vài phút, hai kẻ tấn công của anh đã bị hạ gục.
Khi họ vừa định rời đi, một tiếng vỗ tay vang lên từ cuối hành lang.
Từ trong bóng tối, một người đàn ông bước ra. Hắn mặc vest đen, trên môi là
nụ cười nhàn nhã, như thể vừa xem một màn trình diễn thú vị.
“Thẩm thiếu, Minh tiểu thư, hai người thật không làm tôi thất vọng.”
Thẩm Dịch bước lên trước, chắn ngang Minh Hà. “Mày là ai? Tại sao lại nhằm vào chúng tao?”
Người đàn ông cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng vào họ. “Tên tôi không quan trọng. Quan trọng là, hai người có đủ khả năng sống sót trong trò chơi này hay không”
Minh Hà nhíu mày. “Trò chơi? Ý của ông là gì?”
Người đàn ông không trả lời. Hắn chỉ đưa tay lên, và từ phía sau, thêm nhiều bóng đen xuất hiện, bao vây lấy họ.
“Tôi hy vọng hai người sẽ làm tốt hơn ở vòng tiếp theo. Chúc may mắn”
Hắn quay người rời đi, để lại họ giữa một nhóm kẻ thù đông hơn và nguy hiểm hơn.
Minh Hà nghiến răng, quay sang Thẩm Dịch. “Có kế hoạch nào không, thiên tài?”
Thẩm Dịch nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tự tin. “Luôn có. Bám sát tôi.”
Cả hai lao vào cuộc chiến mới, nơi bóng tối bao trùm và nguy hiểm rình rập từng bước.
Họ không biết, phía xa, một đôi mắt khác đang âm thầm dõi theo.
Tiếng gió rít vang qua những khe cửa sắt cũ kỹ, ánh sáng từ đèn neon hắt lên bức tường lạnh lẽo. Thẩm Dịch và Minh Hà băng qua hành lang hẹp, hơi thở nặng nề hòa quyện với không khí u ám. Đằng sau họ, tiếng bước chân của những kẻ truy đuổi càng lúc càng gần.
"Chúng ta không thể chạy mãi được" Minh Hà nói, giọng cô khàn đi vì mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ kiên định.
Thẩm Dịch liếc nhìn cô, trong mắt hiện rõ sự lo lắng. "Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp người hỗ trợ. Họ sẽ đến ngay thôi"
"Hy vọng là thế." Minh Hà nắm chặt khẩu súng trong tay, từng bước chân của cô vững vàng như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đối mặt với kẻ thù.
Chỉ một giây sau, một cánh cửa trước mặt bật mở, và hàng loạt kẻ địch xuất hiện, súng ống chĩa thẳng vào họ.
"Đứng lại!" Giọng nói trầm thấp của một trong những kẻ địch vang lên.
Thẩm Dịch bình tĩnh giơ tay lên, ra hiệu cho Minh Hà đứng yên. Anh bước lên phía trước, đôi mắt lạnh lùng quét qua đám người.
“Các người nghĩ bao nhiêu người thì đủ để giữ tôi lại?” Anh nói, giọng điệu ngạo nghễ khiến không khí trong phòng như đóng băng.
Tên cầm đầu cười nhạt. "Thẩm Dịch, anh có thể là ảnh để ngoài kia, nhưng ở đây, anh chỉ là một kẻ bị săn đuổi. Đừng hòng dùng cái danh của mình để hù dọa chúng tôi."
Trong nháy mắt, hành lang trở thành chiến trường. Minh Hà lao sang một bên, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp. Cô không chỉ là một ngôi sao tai tiếng, mà còn là người đã từng trải qua những tình huống sống còn.
"Che chắn phía bên trái!" Thẩm Dịch hô lớn, giọng anh đầy quyền uy, như thể đây là chiến trường anh quen thuộc từ lâu.
Minh Hà gật đầu, vừa bắn vừa di chuyển nhanh như chớp.
Khi tình thế trở nên căng thẳng hơn, tiếng động cơ từ xa vọng lại. Một chiếc xe tải lớn lao đến, đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào hành lang.
Những kẻ địch ngừng bắn, quay lại nhìn trong sự ngỡ ngàng. Từ trên xe, một nhóm người mặc vest đen nhảy xuống, dẫn đầu là Thẩm Kiến Quốc và một đội ngũ tinh nhuệ của gia tộc Thẩm.
"Đứng yên! Các người đã thua rồi!" Thẩm Kiến Quốc bước tới, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cạo.
Minh Hà nhìn ông, trong lòng bất giác thở phào.
Thẩm Dịch bước tới bên cạnh cha mình, đôi mắt tràn đầy sự cảm kích. “Cảm ơn, cha”
Thẩm Kiến Quốc gật đầu nhẹ, ánh mắt lại quay sang Minh Hà. “Cô Minh Hà, cô không sao chứ?”
Minh Hà lau mồ hôi trên trán, mỉm cười đáp lại. “Cảm ơn Thẩm Tổng, tôi ổn”
Tưởng như mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng từ trong bóng tối, một bóng người bước ra. Đó là Hạ Vũ. (ông trốn đc tại mình lười viết)
"Các người tưởng rằng chỉ cần mang quân đến đây là xong sao?" Cô ta nhếch môi cười, giọng nói đầy thách thức.
“Hạ Vũ.” Minh Hà nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
“Minh Hà, tôi không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.” Hạ Vũ cầm trên tay một thiết bị nhỏ, ngón tay đặt trên nút kích hoạt.
“Bình tĩnh!” Thẩm Dịch lập tức giơ tay, bước lên phía trước chắn trước Minh Hà. “Cô muốn gì?”
“Đơn giản thôi” Hạ Vũ cười lạnh. “Tôi muốn các người trả giá cho tất cả những gì đã làm.”
Không ai kịp nói gì thêm, Hạ Vũ đột ngột nhấn nút.
BUM!
Tiếng nổ lớn vang lên, hành lang rung chuyển dữ dội. Khói bụi mù mịt bao trùm tất cả.
Khi khói bụi tan đi, Minh Hà ho sặc sụa, cố gắng tìm Thẩm Dịch giữa đống đổ nát.
“Thẩm Dịch! Anh ở đâu?”
“Tôi đây.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Minh Hà quay lại, thấy Thẩm Dịch đứng đó, hơi nhếch nhác nhưng không hề hấn gì. Anh đưa tay ra, kéo cô đứng dậy.
“Hạ Vũ đâu?”
Minh Hà liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy khung cảnh hỗn loạn và vắng lặng. Hạ Vũ đã bị người của Thẩm gia bắt.
“hắn ta bị người của chúng ta bắt rồi rồi”
Thẩm Dịch nheo mắt, giọng anh trầm xuống. “Vậy thì, cuộc chơi sắp kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]