Bầu không khí trong nhà kho cuối cùng cũng dịu đi sau khi đội đặc nhiệm hoàn toàn khống chế đám người lạ mặt. Hạ Vũ bị còng tay, cúi gằm mặt, không còn chút sức phản kháng.
Minh Hà chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt sắc bén lướt qua từng kẻ trong phòng. Ánh đèn huỳnh quang chói lóa càng khiến vẻ lạnh lùng của cô thêm phần nổi bật.
Thẩm Dịch đứng bên cạnh, áo sơ mi nhăn nhúm và vết xước trên mặt không làm giảm đi khí chất cao ngạo của anh. Anh nhìn Hạ Vũ, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Đáng tiếc, cậu đã tự tay cắt đứt mọi cơ hội của mình”
Hạ Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu. “Thẩm Dịch, anh nghĩ anh là ai mà phán xét tôi? Anh là người hoàn hảo sao? Anh chưa từng làm gì sai trái sao?”
Câu hỏi của Hạ Vũ khiến bầu không khí lặng đi một thoáng. Thẩm Dịch không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh như chứa đựng cả bầu trời u ám.
“Có những sai lầm, dù không muốn, cũng phải trả giá, Thẩm Dịch nói, giọng khàn đặc.
Minh Hà nhíu mày, bước lên chắn trước mặt Thẩm Dịch, giọng đầy châm biếm: “Hạ Vũ, thay vì trách móc người khác, cậu nên nhìn lại chính mình. Ai cũng có lựa chọn, và cậu đã chọn phản bội. Không ai ép buộc cậu cả.”
Trong lúc tất cả tập trung vào cuộc đối chất, từ phía ngoài nhà kho, một bóng đen lặng lẽ di chuyển. Kẻ cầm đầu nhóm lạ mặt bị còng tay nhưng vẫn giữ nụ cười hiểm độc trên môi.
“Thẩm Dịch, Minh Hà, các người nghĩ thắng dễ dàng thế sao?” hắn thì thầm, trước khi nhấn nút kích hoạt một thiết bị nhỏ giấu trong tay áo.
BÙM!
Tiếng nổ lớn vang lên từ phía cánh cửa nhà kho. Khói bụi mù mịt bao trùm toàn bộ không gian. Đội đặc nhiệm vội vàng tản ra tìm nơi ẩn nấp.
“Chúng có người bên ngoài! Cẩn thận!” Thẩm Dịch hét lớn, kéo Minh Hà vào một góc an toàn.
Từ trong khói bụi, một nhóm người khác tràn vào, mang theo súng và vũ khí hạng nặng. Chúng nổ súng liên tục, không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho đội đặc nhiệm phản công.
“Đúng là phiền phức” Minh Hà lẩm bẩm, đôi mắt sắc lạnh hiện lên sự quyết đoán.
“Ở yên đây, tôi sẽ giải quyết, Thẩm Dịch nói nhanh, trước khi lao ra giữa làn đạn.
Minh Hà không để anh đi một mình. Cô nhanh chóng nhặt một khẩu súng từ tên lính bị hạ gần đó, bám sát Thẩm Dịch.
“Cô không nghe lời chút nào nhỉ?” Thẩm Dịch nhíu mày khi thấy cô theo sát mình.
“Nếu không có tôi, anh đã bị bắn từ lâu rồi,” Minh Hà cười nhạt, khẩu súng trên tay nhắm chính xác vào một kẻ địch, bóp cò không chút do dự.
Nhờ sự phối hợp ăn ý giữa Minh Hà và Thẩm Dịch, đám người tiếp viện dần bị hạ gục. Tuy nhiên, kẻ cầm đầu vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn rút ra một con dao lớn, lao thẳng về phía Minh Hà.
Thẩm Dịch nhanh như cắt chắn trước mặt cô, tay dùng lực mạnh mẽ giữ lấy cổ tay hắn. “Đừng mơ đụng đến cô ấy!”
Cuộc vật lộn diễn ra gay cấn. Minh Hà không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng dùng báng súng đập mạnh vào gáy kẻ địch.
Tên cầm đầu gục xuống, không còn chút sức lực.
“Xong rồi,” Minh Hà thở hắt ra, đôi mắt vẫn ánh lên sự sắc sảo.
Khi mọi chuyện lắng xuống, Hạ Vũ được đội đặc nhiệm dẫn đi. Trước khi rời khỏi, hắn quay lại nhìn Minh Hà, ánh mắt tràn đầy sự hối hận và đau khổ.
“Minh Hà... tôi xin lỗi..”
Minh Hà không trả lời, chỉ quay lưng bước đi, như một dấu chấm hết cho mối quan hệ từng tồn tại giữa hai người.
Thẩm Dịch bước đến bên cô, nhẹ nhàng nói: “Hắn ta có lẽ sẽ phải trả giá cho những gì đã làm. Còn chúng ta, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Minh Hà cười nhạt, ánh mắt xa xăm. “Nghỉ ngơi ư? Trong thế giới này, làm gì có chỗ cho sự nghỉ ngơi thực sự?"
Thẩm Dịch không trả lời, chỉ lặng lẽ bước theo cô, như một sự cam kết âm thầm: Dù thế nào, anh sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ và đồng hành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]