Nghĩ tới đây, Lục Nam Trạch cúi thấp đầu xuống: "Không cần phải để ý đến."
Bác sĩ muốn nói điều gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lục Nam Trạch, đến cùng vẫn là không nói ra miệng.
-
Trong phòng cấp cứu.
Kiều Luyến mơ màng có một chút ý thức, lúc cô tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng bác sĩ, "Nhanh lên, tiêm thuốc tiêu viêm này cho cô ấy..."
Lời này, để cho cô mở vội mắt.
Thân là một người mẹ, làm chuyện gì đều nghĩ tới đứa con trước.
Cho nên nghe được thuốc tiêu viêm, phản ứng đầu tiên của cô cũng là có ảnh hưởng đến con.
Vốn cô không thể nhanh tỉnh như vậy, trực tiếp mở mắt, mở miệng nói: "Không muốn!"
Bác sĩ sững sờ, cúi đầu trông thấy cô tỉnh.
Chỉ nghe thấy Kiều Luyến mở miệng nói: "Không được tiêm cho tôi..."
Nói còn chưa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật, bỗng nhiên bị đẩy ra, chợt có một bác sĩ lớn tuổi tiến đến, nhìn thấy Kiều Luyến mở miệng nói với người xung quanh: "Bệnh nhân này tôi tới đón đi."
Bác sĩ khác trông thấy ông ta, trực tiếp hô một tiếng: "Chủ nhiệm."
"Ừm."
Sau đó, bác sĩ chủ trị lập tức đi ra.
Kiều Luyến nhìn chủ nhiệm, còn tưởng rằng là Thẩm Lương Xuyên để ông ta tới, lập tức mở miệng: "Tôi không thể dùng thuốc tiêu viêm, bởi vì tôi..."
"Mang thai." Chủ nhiệm mở miệng.
Kiều Luyến gật đầu: "Đúng."
Chủ nhiệm khẽ gật đầu: "Được rồi, chúng tôi không tiêm, dù sao hiện tại là mùa đông, vết thương này của cô cũng còn tốt, cô nên chú ý một chút, không được đụng nước, không được để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577719/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.