Tâm, trở nên lạnh một chút xíu.
Kỳ thật, từ khi biết mình mang thai trở đi, trái tim kiên định muốn rời khỏi anh, liền trở nên không kiên định.
Cho nên, lúc gặp mặt lại, không có trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không có vô cùng xa cách với anh.
Là bởi vì, sâu trong nội tâm cô, đối với hai người bọn họ, vẫn ôm hy vọng.
Thế nhưng Thẩm Lương Xuyên, từ đầu đến cuối, không có nói qua, để cho cô trở lại bên cạnh anh.
Cô cũng không mở miệng.
Mà bây giờ, cô mang thai.
Anh lại vẫn không nói lời nào sao?
Có phải... khúc mắc về Mạc Vô Tâm, đời này không có cách nào buông xuống?
Hai người bọn họ, thật sự không thể trở lại như trước sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến nắm chặt lại.
Đang ngẩn người, cuối cùng nghe được Thẩm Lương Xuyên nói, "Bây giờ thân thể em không thoải mái, anh đưa em về Tô Châu, chuyện đoàn làm phim, không cần quay nữa."
Một câu rơi xuống, tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại!
Về Tô Châu...
Thì ra, anh thật sự không có tính toán mang mình trở về.
Như vậy trong khoảng thời gian này anh dừng lại Tô Châu, thậm chí dừng lại đoàn làm phim, thậm chí còn mặt dày mày dạn tới phòng khách sạn của cô, là muốn làm gì?
Có lẽ là bởi vì mang thai, tính khí trở nên có chút vội vàng xao động.
Trong khoảng thời gian này lại bị ủy khuất, lúc này, đột nhiên bộc phát.
Cô hít vào một hơi thật sâu, thái độ lập tức trở nên lạnh nhạt đi: "Tốt."
Thẩm Lương Xuyên phát giác được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577720/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.