Trước khi Kiều Luyến hôn mê, nhỏ giọng nỉ non một câu, dẫn đến mấy người trong phòng, đều không nghe rõ ràng.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên càng thêm âm trầm, anh nhìn chằm chằm Kiều Luyến, bàn giao với bác sĩ: "Nhanh lên, mau xem phu nhân tôi có chuyện gì!"
Bác sĩ gật đầu, đẩy Kiều Luyến, tiến vào phòng kiểm tra.
Đầu tiên là ấn xuống xương cốt của cô, phát hiện bắp chân có chút gãy xương, cánh tay cũng có chút sai chỗ, cánh tay còn tốt, có thể chỉnh vị trí, ngược lại bắp chân không dễ xử lý.
Bác sĩ nhíu mày, đang xử lý vết thương trên bắp chân cho cô.
Miệng vết thương có chút xe xát, vì để tránh nhiễm trùng, muốn tiêm một số thuốc tiêu viêm.
Bác sĩ lập tức mở thuốc, đưa cho y tá, để y tá tiêm thuốc.
Y tá cầm thuốc, trên thuốc viết: Cấm dùng cho phụ nữ có thai và thời kỳ cho con bú.
Bác sĩ căn bản không có để ý ghi chú kia, trực tiếp cho thuốc vào bình truyền dịch, chuẩn bị xong, chuẩn bị cho băng bó cho Kiều Luyến.
Loại thuốc tiêu viêm mạnh này, nếu như tiến vào máu, như vậy đứa bé trong bụng Kiều Luyến, sẽ có nguy hiểm!!
-
Lúc Thẩm Lương Xuyên đưa Kiều Luyến vào bệnh viện, Lục Nam Trạch cũng gấp gáp theo sau.
Mặc dù anh ta không có tiến vào bệnh viện, tuy nhiên lại ở trong bệnh, bình tĩnh nhìn lấy tình cảnh ở phòng cấp cứu.
Anh ta híp mắt lại.
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
Có một bác sĩ đi đến, trông thấy Lục Nam Trạch lập tức cúi đầu: "Lục thiếu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577718/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.