🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kiều Luyến mở miệng: "Vậy hiện trường anh ta xảy ra tai nạn xe, anh biết ở đâu không?"
Đội trưởng sững sờ, "Xảy gia tại nạn gì? Xảy ra tai nạn là Tử Xuyên, không phải Mạc Vô Tâm!"
Kiều Luyến chỉ mộ: "Đúng, hiện trường xảy ra tai nạn, anh biết ở đâu không?"
Đội trưởng suy nghĩ một chút: " Tôi không biết. Lúc ấy chỉ đến tạm biệt một chút, cái khác cũng không biết."
Tương đương với, cái gì cũng không hỏi.
Kiều Luyến thở dài, khẽ gật đầu.
Cô đứng đấy trong chốc lát, đội trưởng liền hỏi thăm: "Vừa rồi cô nói lời kia là có ý gì?"
Kiều Luyến khiêu mi nhìn anh ta.
"Em nói, người trong mộ là Mạc Vô Tâm sao?"
Kiều Luyến nhìn đội trưởng.
Một lúc sau, cô mới gật đầu: " Đúng."
Đội trưởng mở miệng: " Nhưng người thân Tử Xuyên nói cho tôi biết, nơi này là Tử Xuyên, em..."
Lời nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được, người trước mặt là tiểu kiều.
Tiểu Kiều nhận biết Mạc Vô Tâm và Tử Xuyên, khẳng định càng biết rõ hơn anh ta.
Tiểu Kiều nói đây là Mạc Vô Tâm, như vậy người trong bia mộ, sẽ không phải Tử Xuyên.
Nhưng mà người nhà Tử Xuyên nói cho anh ta biết, Tử Xuyên chết rồi, người nơi này là Tử Xuyên...
Nói như vậy, người năm đó nói chuyện trời đất với anh ta, là Tử Xuyên sao?
Đội trưởng kinh ngạc: " Vậy Tử Xuyên ở nơi nào?"
Kiều Luyến không nói gì.
Đội trưởng biết cô có nỗi khổ tâm trong lòng không thể nói, không tiếp tục hỏi thăm, ngược lại bừng tỉnh đại ngộ một chút: " Tôi nhớ ra rồi!"
Kiều Luyến sững sờ, nhìn về phía anh ta.
Đội trưởng mở miệng: " Trách không được lúc trước, năm thứ nhất chiến đội liên hoan, anh ta tới, đứng ở bên ngoài cửa ra vào, cũng không nguyện ý tiến đến."
Kiều Luyến lại sững sờ, "Sau đó thì sao?"
"Kỳ thật, anh ta chưa từng thừa nhận mình là Tử Xuyên..."
Lúc đó Mạc Vô Tâm, đứng ở ngoài cửa, ngó dáo dác vào trong.
Anh ta cảm thấy là người chiến đội, liền đi ra cửa.
Người đàn ông đứng đó có chút câu nệ: " Tiểu Kiều tới rồi sao?"
Anh ta lắc đầu: " không có."
Sau đó một lúc sau anh ta mới mở miệng: "Anh là Tử Xuyên?"
Kỳ thật lúc ấy, trên mặt lộ ra một loại biểu tình thất vọng, cho nên giống như không có nghe tiếng anh ta, chỉ là thuận miệng nói một câu: "Ờ?"
Ờ?
Anh ta lại nghe thành câu khẳng định.
Cho nên lập tức dắt cậu ta, tiến vào nơi liên hoan, giới thiệu cho mọi người, cậu ta là Tử Xuyên.
Anh ta nhớ kỹ, ngay lúc đó Mạc Vô Tâm muốn làm sáng tỏ, thế nhưng mọi người anh một câu, tôi một câu, ngắt lời cậu ta.
Sau cùng, cậu ta không có lại nói tiếp.
Cậu ta ở trong chiến đội không được tự nhiên, ngây người không bao lâu, tìm cớ rời đi.
Đội trưởng đem những chuyện này nói cho Kiều Luyến, hối hận mở miệng: "Tôi thật sự là võ đoán! Còn dẫn dắt tất cả mọi người cho là người ở tỏng mộ là Tử Xuyên!"
Kiều Luyến thở dài: " Còn có gì khác sao?"
Đội trưởng lắc đầu: " Mạc Vô Tâm giống như Tử Xuyên, làm người đều cao ngạo, kỳ thật không liên lạc quá nhiều với chúng tôi, cũng là bình thường đánh trong chiến đội. Tôi mới tâm sự với Mạc Vô Tâm, không có gặp qua ngoài hiện thực."
Kiều Luyến thất vọng khẽ gật đầu.
Đội trưởng liền yên lặng cùng cô, đứng trong khu mộ.
Kiều Luyến nhìn bia mộ, không nhịn được thở dài trong lòng: Mạc Vô Tâm, năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Tôi là thiếu anh cái gì?
-
Thương cảm Mạc Vô Tâm một chút, hai người chuẩn bị rời đi.
Kiều Luyến tạm biệt đội trưởng, lên xe taxi, xe taxi đang muốn lái đi, đội trưởng bỗng nhiên tiến lên một bước, gõ cửa sổ xe.
Kiều Luyến hạ cửa sổ xe xuống.
Đội trưởng do dự mở miệng: "Kỳ thật, có chuyện, tôi không biết có nên nói cho cô hay không."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.