Sắc mặt cô vẫn có chút trắng, lúc này tay phải cũng không run rẩy, nhưng vẫn còn có chút bất lực.
Thân thể đơn bạc, vậy mà đã từng đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Còn anh thì sao?
Lúc cô cần nhất, anh lại không ở bên cạnh cô.
Thậm chí tám năm sau... Gặp lại cô lần nữa, còn muốn trả thù cô, đả kích cô, tổn thương cô...
Giờ này khắc này, Thẩm Lương Xuyên cảm thấy mình thật là tên khốn!
Mặc kệ trong phòng còn có người, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên liền không nhịn được, lao đến, ôm chặt Kiều Luyến.
May mắn.
May mắn hiện tại cô còn tốt.
Kiều Luyến nhìn người trước mặt.
Thẩm Lương Xuyên sao thế?
Cô ôm tay của mình, đều có chút phát run, tuy một câu không nói, nhưng mang theo một loại nghĩ mà sợ.
Cái loại sức lực muốn gắn mình vào thân thể, không khỏi làm người thấy chua xót.
Chẳng lẽ nói, tay của cô...
Sắc mặt Kiều Luyến lập tức biến sắc.
Cô ho khan một tiếng, đẩy Thẩm Lương Xuyên ra, tiếp tục mở miệng: " thế nào?"
Sau đó miễn cưỡng vui cười: "Kỳ thật hiện tại tay em hoạt động bình thường hoàn toàn không có vấn đề, xem như không thể phục hồi như cũ cũng không sao, dù sao tuổi cũng lớn! Qua 25 tuổi, hiện tại còn thi đấu, chỉ sợ cũng bị người cười! Về sau em sẽ an tâm làm huấn luyện viên, cũng rất tốt ~ "
Trong lời nói này mang theo tự giễu, mang theo chua xót.
Chơi game là 25 tuổi trở xuống, thế nhưng tám năm này, cô cứ bỏ lỡ như vậy rồi.
Giấc mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577237/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.