Cậu đã thấy sơn khê kia quen quen mà!!!
Cậu thật sự từng đến đây rồi!!
Thiệu Liên như sực nhớ gì đó, nghiêng đầu nhìn Bùi Thâm...
Chẳng lẽ thằng nhóc ngày xưa chính là anh ta???
Con ngươi của Thiệu Liên rung lên, kẻ địch là người bên cạnh!
"Sao vậy?" Bùi Thâm vừa mới đậu xe xong xuôi, chuẩn bị gọi Thiệu Liên xuống xe lại thấy Thiệu Liên kinh ngạc nhìn mình.
Thiệu Liên vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt đối phương, ấp úng bảo: "Không, không có gì."
Hu hu hu, có phải nhầm rồi không. Thế giới đâu chỉ có mỗi nhà này là nhà của người họ Bùi.
Hay nhìn thêm chút nữa đi.
Bùi Bùi tốt như vậy, chắc chắn không phải cái thằng nhóc chết tiệt lấy oán báo ân ngày xưa!
Bùi Thâm cười, không gặng hỏi tiếp. Sau khi gọi điện, hắn dắt Thiệu Liên xuống xe, tay cầm phần lớn hành lý, chỉ để Thiệu Liên kéo một vali nhỏ.
Hai người chờ trước cửa một lát thì cánh cửa nhà cổ bật mở, một người phụ nữ mặc xường xám màu hoa sen đi từ bên trong ra.
"Dì." Bùi Thâm gọi, sau đó giới thiệu Thiệu Liên với người phụ nữ: "Dì, đây là Thiệu Liên. Cậu ấy đến chơi mấy ngày."
"Thiệu Thiệu, đây là dì của tôi. Dì ấy là chị của mẹ tôi."
Người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt sáng, mái tóc búi thấp sau ót, nốt ruồi son giữa chân mày làm Thiệu Liên thấy quen vô cùng. Cậu lại tiếp tục hoảng hốt.
Người phụ nữ trong trí nhớ của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559379/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.