Bùi Thâm vịn cổ ngồi dậy, có loại cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà hắn bị một tháng trước.
Nơi bị đau giống nhau, gương mặt áy náy trước mặt hắn cũng giống nhau.
"Xin lỗi, tôi lỡ tay.....để tôi xoa cho anh."
Lần này Bùi Thâm không từ chối. Bàn tay của cậu đặt lên cổ hắn, mềm mại mà không kém phần ấm áp, như đang chọt lét hắn hơn là đang xoa bóp cho hắn.
Làm lòng hắn nhộn nhạo không thôi.
"Còn đau không?"
Thiệu Liên không dám mạnh tay, sức của cậu quá lớn, cậu sợ lỡ tay chữa ngựa què thành tàn tật.
Bùi Thâm thở dài, trách Thiệu Thiệu được à?
Không thể.
Chỉ tự trách bản thân tự tiện vào phòng người ta, bị đánh cũng phải.
Thiệu Thiệu cảnh giác như vậy là đúng.
Thiệu Liên thấp tha thấp thỏm, cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Thâm, dù sao đây cũng là lần thứ hai cậu chém vào cổ hắn rồi.
Cũng cậu cho phép hắn vào nhà cậu mà không cần báo trước.
Thật sự xin lỗi!!!
Thiệu Liên rầu rĩ cúi đầu. Cậu có thể khóa cửa phòng lại, sau đó khi nào biến thành người thì đi ra cũng được mà.
Sao nãy không nghĩ vậy đi!
Chém riết quen tay à? T_T
Một tiếng cười khẽ vang lên, Thiệu Liên ngẩng đầu. Bùi Thâm không hề tức giận, ngược lại hắn còn đang cười.
"Không đau, có tính cảnh giác cao là chuyện tốt, lần sau cũng phải cảnh giác như vậy."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo bàn tay của Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559378/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.