"Thiệu Thiệu, dậy ăn cơm thôi."
"Thiệu Thiệu?"
Chất giọng trầm dịu dàng kia vang lên bên tai cậu. Thiệu Liên mơ màng mở mắt, lúc này mới phát hiện mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hu hu hu, bây giờ cậu vừa thấy bản mặt của Bùi Thâm là lại nhớ đến cái đuôi trọc lốc của mình.
Xương cụt cũng nhói lên.
Nhưng bây giờ cậu không khóc được, phải nhịn lại.
Giả vờ ngáp một cái, nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng trong mắt vẫn có chút u oán.
Bùi Thâm cười, Thiệu Thiệu quạu vì bị đánh thức đáng yêu quá.
Nhất là lúc ngáp là, khóe mắt rưng rưng, trông như con nít vậy, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Hoàn toàn không giống người lạnh lùng kiêu ngạo như trên mạng nói.
Không được, không được nhìn nữa. Nhìn nữa hắn sợ mình lại giúp cậu ấy mặc áo mang giày, sẽ dọa Thiệu Thiệu sợ mất.
Để đánh lạc hướng bản thân, Bùi Thâm quay đầu nhìn cửa sổ, nói: "Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mai tôi dắt cậu đi tham quan nơi này."
Thiệu Liên: ╭(╯^╰)╮ hừ, tôi tham quan hết chỗ này từ đời nào rồi.
"Hồi nhỏ tôi từng sống ở đây khá lâu."
Thiệu Liên: Đúng vậy, cuối cùng chôn luôn cả tôi.
Còn bứt lông của tôi!
"Sau đó chỉ có tiết Thanh Minh và Tết mới về."
Thiệu Liên: Cho nên lẽ ra hai mươi năm trước tôi nên chờ thêm vài tháng hả?
Thiệu Liên vừa mang giày vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Có phải ngày xưa đi gấp quá hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-muon-nuoi-vit/3559380/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.