Tiểu Lưu không còn cách nào, bèn thành thật khai báo từng người một: "Nam phụ Chung Hoán, ban đầu đối với anh Lăng hơi có thành kiến, nhưng sau khi cùng anh Lăng quay vài cảnh phim, với tối hôm trước cùng anh Lăng đối diễn, được anh ấy chỉ điểm vài chỗ thì quan hệ hai người trở nên khá tốt, trong đoàn cũng xem như là người có thể giao lưu." Nghe nói đến đây, Vu Thần trong lòng thầm hiểu, thì ra đây là người đêm đó đối diễn với Lăng Thanh, làm trì hoãn bọn họ tâm tình. Ha, nên chôn! "Cậu ta nhìn như thế nào?" Anh hỏi. Tiểu Lưu trộm chỉ cho anh: "Người đứng bên kia ạ." Vu Thần giương mắt nhìn qua, mới phát hiện đây là người hôm qua mình gặp đầu tiên sau khi đến phim trường. "Lớn lên cũng bình thường." Anh khẽ bình phẩm. "Rất đẹp trai mà." Tiểu Lưu nhìn Chung Hoán: "Cậu ta dựa vào nhan sắc để nổi tiếng đó." "Như vậy có thể chứng minh, giá trị nhan sắc ở giới giải trí hiện nay đều quá tầm thường." Tiểu Lưu: . . . . Vu Thần nhìn cậu: "Tôi nói không đúng sao?" "Anh nói rất đúng." Anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng. "Còn những người khác thì sao?" Vu Thần tiếp tục hỏi. "Khương Oánh Oánh là nữ phụ, ngày thường ít cùng anh Lăng lui tới, nhưng cũng không sinh sự gì, hai người rất ít nói chuyện với nhau." "Ừ." "Chu Hạo là nam 3, trước mắt còn chưa cùng anh Lăng tiếp xúc." "Chờ một chút." Vu Thần ngắt lời cậu: "Cậu vì sao không nói đến Tần Nhạn Dư?" Vu Thần quay sang nhìn: "Cậu nói đến nam 3, nhưng lại không nói đến cô ấy, là vì cô ấy cùng Lăng Thanh quan hệ tốt đến mức không cần nói qua hay là . . . ." Tiểu Lưu khẽ trầm mặc, rồi mới chậm chạp mở miệng trả lời: "Vu tổng, em biết Tần tỷ là nghệ sĩ đầu của công ty chúng ta, em cũng không phải đang thay mặt anh Lăng cáo trạng, em chỉ nói vì em muốn như vậy thôi, em không thích Tần tỷ, em cảm thấy chị ấy đối với anh Lăng có thành kiến." Vu Thần cũng đoán được cậu cố ý bỏ qua Tần Nhạn Dư bên trong liền có uẩn khúc, lúc này được chứng thực một lần nữa, tuy rằng có chút kinh ngạc, thế những cũng thập phần bình tĩnh. "Nói." Tiểu Lưu đem sự việc hai ngày nay nói cho anh nghe. "Thật ra đây cũng không phải việc gì lớn, nhưng anh Lăng tốt xấu gì cũng là người của công ty, anh ấy hiện tại chỉ là người mới, đây cũng là bộ phim đầu tiên, Tần tỷ không chịu chỉ dẫn chiếu cố thì thôi, cũng đừng có cố ý dẫn người khác phạm lỗi như thế chứ. Người khác giúp anh đó là tình cảm, không giúp anh, thì là bổn phận, lời này không sai, nhưng vô duyên vô cớ đi hại người, đây là đang làm gì?" "Em thấy anh Lăng cũng không có làm gì có lỗi với chị ấy." Vu Thần nghe vậy, chậm rãi cười khẽ, anh thật không nghĩ tới, con người Tần Nhạn Dư thật ra là cái dạng này. Lúc trước ở văn phòng anh, Tần Nhạn Dư đáp ứng được được, nhưng quay đầu đi, cô ta lại bằng mặt không bằng lòng. Cô ta nghĩ Lăng Thanh sẽ không để ý chuyện này, sẽ không cùng anh nói, thì anh sẽ không biết hay sao? "Tôi biết rồi." Vu Thần nói: "Lần sau có trả lời vấn đề gì, nhớ nói rõ trọng điểm, thành thật báo cho tôi biết mọi việc." Tiểu Lưu nghe thấy thế, thầm nghĩ còn có lần sau nữa hả? Vân tỷ nói quá đúng, Vu tổng với anh Lăng nhà bọn họ quả thực là anh em tốt mà! Vu Thần nghe được tin mình muốn nghe, cũng không nghĩ cùng Tiểu Lưu nói thêm cái gì, bắt đầu lấy điện thoại ra giải quyết một số công việc đơn giản. Anh lớn lên đẹp, cho dù là ở phim trường có nhiều diễn viên như vậy, cũng không hề chèn ép dung mạo của anh, bởi vì thế nên có một số người cố ý hoặc lơ đãng ghé mắt nhìn trộm sang. Nơi này trừ bỏ Tần Nhạn Dư cùng Lăng Thanh bọn họ, những người khác đều không biết thân phận của anh, ai cũng chỉ nghĩ anh là bạn bè Lăng Thanh mà thôi. Một lúc sau, phó đạo diễn đi đến, giọng điệu vui vẻ nói: "Vị tiên sinh này, tôi thấy cậu dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm, không biết có hứng làm khách mời trong bộ phim của tôi hay không?" Tiểu Lưu: . . . . Tiểu Lưu cảm thấy phó đạo diễn bọn họ thật đúng là có dũng khí. Vu Thần nhẹ nâng mắt phượng, lãnh đạm nói: "Không có." "Đoàn phim của chúng tôi không tồi đâu, thù lao đóng phim cũng hợp lý, còn bao ăn bao ở, cậu có thể suy xét một chút, vừa lúc chúng tôi cũng có một nhân vật thích hợp cho cậu." Vu Thần vẫn một bộ lãnh đạm: "Không cần."
Phó đạo diễn thấy vậy, đưa cho anh danh thiếp của mình: "Nếu cậu sau này đổi ý, có thể điện thoại liên hệ tôi." Vu Thần đưa tay nhận lấy: "Được." Phó đạo diễn lúc này mới rời đi. "Ông ấy thật ra cũng rất chuyên nghiệp đấy nhỉ?" Vu Thần bình tĩnh nhận xét: "Thời thời khắc khắc cũng không quên đi tìm diễn viên mới." "Có thể hợp tác lần hai." Vậy . . . .Vu tổng, anh đây là đang cải trang vi hành hay sao? Tiểu Lưu nghi hoặc. Vu Thần đem danh thiếp của phó đạo diễn cất vào túi, liền cảm giác hình như có người đi đến, anh ngẩng đầu lên, là Tần Nhạn Dư. Tần Nhạn Dư còn mặc trên mình trang phục cổ trang màu trắng của vai diễn, họa tiết điểm nhẹ tinh xảo, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, tựa như một đóa hoa lê trên cành. Cô đến gần Vu Thần, cười nói: "Vu tổng, anh còn nhớ anh đang nợ tôi một bữa cơm hay không hửm?" Vu Thần nhìn cô, chậm rãi đứng lên, anh nói: "Vẫn nhớ, chúng ta đổi địa điểm nói chuyện đi." Tần Nhạn Dư còn tưởng anh muốn cùng cô tỉ mỉ nói chuyện về bữa cơm này, cười khẽ đi đến cạnh anh cùng nhau ra ngoài. Vu Thần không muốn cuộc đối thoại của mình với cô bị người khác nghe thấy, cũng không muốn qua xe bảo mẫu của cô ngồi, liền đi qua xe bảo mẫu của Lăng Thanh. Tài xế thấy anh đến, đi ra ngăn cản. Vu Thần cũng không tức giận, chỉ nói: "Anh gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, gọi xong thì đứng ngoài canh chừng giúp tôi, đừng cho người khác lại gần." Tài xế điện cho Tiểu Lưu, nhận được đáp án thì mới cho Vu Thần cùng Tần Nhạn Dư lên xe. Còn mình thì ở bên ngoài hút thuốc canh chừng. Tần Nhạn Dư lần đầu tiên vào ngồi xe bảo mẫu của Lăng Thanh, vào rồi mới phát hiện quy cách trang trí thế nhưng không thua gì xe của mình —— có thể nói là không phù hợp với chế độ của công ty. Cô ra vẻ vô tình nói: "Sao lại lên xe của Lăng Thanh vậy, thật ra qua xe của tôi cũng giống như thế mà." Vu Thần dựa lưng vào ghế, đạm mạc nói: "Đương nhiên không giống, xe Lăng Thanh là xe của tôi, xe của cô thì chỉ là xe của cô." Tần Nhạn Dư nghe vậy hơi sửng sốt, mơ hồ nhìn anh, cảm giác như người đàn ông trước mặt mình hình như đối với mình có bất mãn. "Vu tổng, tâm tình anh không tốt sao?" "Có một chút." Vu Thần thẳng thắn nói. "Là tôi lỡ chọc gì khiến anh nổi giận?" Nghe được lời này, Vu Thần từ từ ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ ngây thơ trong sáng của Tần Nhạn Dư, chỉ cảm thấy mấy năm nay, cô đã thay đổi rồi. Là do nổi tiếng nên như vậy hay sao? Vu Thần không hiểu, nhưng anh nhớ rõ, ban đầu Tần Nhạn Dư không phải như thế này. Lần đầu tiên anh gặp Tần Nhạn Dư, cô ôn nhu nhã nhặn, lịch sự như là nước trong hồ, không một gợn sóng, hoàn toàn trong suốt. Cô yên lặng khóc, nước mắt khẽ rơi từng giọt. Khi đó, Vu Thần và Hoắc Kỳ bọn họ vừa chỉ mới thành lập Thần Khởi, nhìn cô khóc, trong đầu anh liền nảy lên ý tưởng: cô khóc cũng không xấu, thậm chí có chút động lòng người, người như thế nên cho đi diễn mấy vai khóc nhiều chút cũng không tồi. Thế nhưng anh không nghĩ đến, chưa tới ba năm, Tần Nhạn Dư lại tựa hồ không còn là nữ sinh ở trước mặt mình yên lặng rơi lệ kia nữa. "Cô trước kia đã nói với tôi thế nào?" Anh hỏi. Vì anh hỏi quá mức trắng trợn, đi thẳng vào vấn đề, đến nỗi Tần Nhạn Dư nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. "Là Lăng Thanh nói với anh sao?" Cô nhẹ giọng thăm dò. Vu Thần cười khẽ: "Em ấy không rảnh nói mấy chuyện này với tôi, nhưng nếu tôi muốn biết thì tôi luôn có cách." Tần Nhạn Dư không tin. "Tôi không chiếu cố cậu ta, tôi thừa nhận." Cô ôn nhu nói tiếp: "Tôi tới cứu tràng là đã cho Vu tổng mặt mũi, như vậy đã thực không có lỗi với cậu ta rồi, tôi không chiếu cố cũng không phải chuyện gì lớn." "Đúng vậy." Vu Thần nhìn sự trấn định trong mắt cô. "Nhưng cô vì cái gì mà cố tình dẫn em ấy phạm lỗi?" "Vu tổng, nếu tôi nói tôi không có, anh có tin không?" Tần Nhạn Dư bình tĩnh phản bác: "Cậu ấy là người mới có rất nhiều chuyện cậu ấy không hiểu, có đôi khi tôi cũng khó tránh bị cậu ấy ảnh hưởng mà phạm lỗi, vì sao lại nói tôi cố ý? Tôi cũng là người bị hại thôi mà?"
Vu Thần nghe cô nói mấy lời này, chỉ cảm thấy mấy năm nay, cô đúng thật đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất Tần Nhạn Dư của hai năm trước, sẽ không nói những lời như thế. "Cho nên ý của cô là em ấy nên xin lỗi cô?" "Đương nhiên là không phải, tôi chỉ cảm thấy mọi người đều là diễn viên, đều có con đường của riêng mình, cho nên đường ai người nấy đi là được rồi. Người khác nguyện ý giúp cậu ấy thì đó là tình cảm, là tấm lòng, cậu ấy nên cảm kích, còn người khác không giúp thì đó là chuyện bình thường, cậu ấy cũng không cần thiết phải oán giận." Vu Thần nghe những lời này, nháy mắt nở nụ cười, anh nhìn Tần Nhạn Dư, trong mắt cười khẽ, nói: "Tần Nhạn Dư, cô có tư cách để nói những lời này hay sao?" Ý cười trong mắt anh nhanh chóng biến mất, ánh mắt sắc bén: "Chính cô là đối tượng nhận được sự trợ giúp, cô cảm thụ qua sự bất công của giới giải trí, cô cảm thấy tuyệt vọng, sau đó tôi kéo cô lên, giúp đỡ cô. Hiện tại cô lại cùng tôi nói người khác giúp cô là tình cảm, không giúp cô là bổn phận, nếu mỗi người chỉ tự mình tuân thủ bổn phận của họ, cô hiện tại có cái kết cục gì, cô có biết không?" Tần Nhạn Dư sắc mặt trắng bệch, trong thoáng chốc nói không nên lời. "Từ trước đến nay tôi chưa hề yêu cầu cô làm cái gì cho toi, chỉ có lần này tôi nhờ cô quan tâm em ấy hơn một chút, cô ở văn phòng đáp ứng tôi thế nào, sau quay lưng lại nhằm vào em ấy, còn nói không giúp là bổn phận, không cần thiết oán giận, không ngờ cô là loại người bằng mặt không bằng lòng, trước mặt thì thế nào mà sau lưng thì ngược lại, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt mà." "Thế mà lại không biết xấu hổ xuất hiện ở trước mặt tôi nói tôi thiếu cô một bữa cơm?" "Chính cô không thấy hổ thẹn hay sao?" Tần Nhạn Dư mấy năm nay chưa từng bị ai nói như thế, đặc biệt đối phương lại còn là Vu Thần. Mắt cô chậm rãi đỏ lên, nước mắt tích tụ trong hốc mắt, từ từ rơi xuống. Vu Thần không để ý đến nước mắt của cô, chỉ lạnh lùng nói: "Hoắc Kỳ mấy ngày trước cùng tôi nói tìm được một đại ngôn quảng cáo, vốn tính sẽ cho cô, nhưng hiện tại không cần nữa. Dù sao cho cô thì đó là tình cảm, không cho cô, cho người khác cũng bình thường, cô không cần phải oán giận." Anh nói xong mở cửa xuống xe, chỉ để lại Tần Nhạn Dư một mình bên trong che mặt khóc. Lăng Thanh vừa diễn xong thì phát hiện không thấy Vu Thần đâu. Hắn hỏi Tiểu Lưu: "Vu Thần đâu rồi?" "Tần tỷ tới tìm anh ấy, nói Vu tổng thiếu chị ta một bữa cơm, Vu tổng liền cùng Tần tỷ qua kia nói chuyện rồi anh." Lăng Thanh "Chậc" một tiếng: "Một bữa cơm?" Tiểu Lưu tới gần hắn, nhỏ giọng: "Cơ mà em thấy Vu tổng không có cùng chị ta nói về vụ ăn cơm gì đâu." "Là sao?" "Trước khi Tần tỷ tới, Vu tổng bắt em nói thái độ của tất cả những người ở đoàn phim đối với anh như thế nào, báo rành mạch cho ảnh nghe, em vốn cũng đâu muốn cáo trạng Tần tỷ, kết quả ảnh tinh quá, phát hiện liền, còn cố ý hỏi em, nên em đành nói đúng sự thật thôi!" Lăng Thanh: . . . . Lăng Thanh cảm thấy cũng hợp lý, vậy xem ra Tần Nhạn Dư phỏng chừng lại thương tâm rồi. Cơ mà dù sao cũng là tình địch, Tần Nhạn Dư thương tâm thì cứ thương tâm đi. Hắn còn thấy vui nữa ấy chứ. Tiểu Lưu thấy Lăng Thanh không trách tội mình, lại nhỏ giọng mách: "Hôm qua sau khi anh rời đi ấy, Tần tỷ có đến phòng tìm anh một lần." Lăng Thanh lại nheo mắt nhìn qua cậu. Tiểu Lưu gật gật đầu: "Thật á, gõ cửa lâu lắm luôn, cuối cùng em phải ra tống cổ bả đi." "Vậy sao hôm qua cậu lại không nói cho anh nghe?" "Em nghĩ chị ấy cũng chẳng có việc gì quan trọng đâu, hơn nữa ai kêu bữa tự nhiên nhằm vào chúng ta trước làm gì." Tiểu Lưu tỏ vẻ mang thù: "Ngày thường chị ta cũng chẳng đối tốt gì với chúng ta, chúng ta cũng không cần thiết quan tâm, đối tốt với chị ta làm gì. Tần tỷ muốn anh về sớm một chút, nhưng mà lúc đó anh đã ra ngoài rồi, mắc gì phải quan tâm tới bả, nên em mới chưa nói cho anh á." Lăng Thanh lúc này mới xoa đầu cậu: "Chú em như vậy mà cũng mang thù quá nhỉ?" "Ai biểu nhắm vào chúng ta trước làm gì, xí." "Được rồi." Lăng Thanh phì cười. Tần Nhạn Dư nói hôm qua tới tìm hắn, sợ là Túy Ông không phải ở trong rượu*, mục đích của cô ta chính là Vu Thần, cho nên Tiểu Lưu không nói với hắn cũng không sao. (Túy Ông không phải ở rượu: Ý không phải trong lời nói.) Dù có nói thì hắn cũng không về! Hắn chuẩn bị đi tìm Vu Thần, kết quả vừa nhấc đầu lên, liền thấy Vu Thần đang đi về phía hắn. Đây là, nói xong rồi? Lăng Thanh cũng cất bước đi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]