25.
Tống Ninh không biết mình thiếp đi từ lúc nào. Ngày hôm sau thức dậy, Lương Nhung vẫn nằm ở cạnh cậu, nhắm mắt ngủ say.
Cái chăn mỏng trên người hắn bị đẩy xuống hông, lộ ra một mảng ngực tinh tráng. Mà ở vị trí chăn che lên đang nhô cao thành một ngọn núi nhỏ.
Mặt Tống Ninh đỏ lên trong nháy mắt, cậu đương nhiên biết đây là cái gì, chỉ là cậu chưa từng nhìn thấy cái nào lớn như vậy.
Cậu không dám liếc mắt nhìn nữa, nhanh chóng xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khi từ bên trong đi ra thì Lương Nhung đã dậy rồi. Hắn đang ngồi ở ngoài nói chuyện với cha Tống.
Cha Tống hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Lương Nhung vui vẻ nói: “Ngon lắm ạ!”
Cha Tống cười híp cả mắt, nếp nhăn trên khóe mắt cũng nổi lên, “Vậy thì ở thêm mấy ngày, đứa nhỏ A Ninh này, sau khi tốt nghiệp trung học liền không về nhà nữa, hiếm lắm mới về một lần, lại còn dẫn bạn theo, chú cùng mẹ nó rất vui.”
Lương Nhung cũng ngây ngô cười, thiếu chút nữa thì gật đầu đồng ý. Tống Ninh vội vàng lao tới ngăn lại. “Cha, ngày mai là thứ hai, con phải trở về làm việc, có mấy bệnh nhân hẹn trước rồi.”
Lương Nhung vậy mà lại không hiểu ý cậu, xen vào, “Không phải anh chỉ có một bệnh nhân là tôi thôi sao?”
Tống Ninh: “Cậu ngậm miệng!”
26.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Ninh vội vàng xách Lương Nhung đi. Trước khi đi, Lương Nhung tựa hồ có chút không muốn, đứng trước cửa nói với mẹ Tống: “Dì, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89141/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.