30.
Trong đầu Tống Ninh “đùng” một tiếng, cây bút trong tay cũng rơi xuống đất.
Tiếng bút rơi xuống khiến Lương Nhung bừng tỉnh, mở to mắt ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”
Tim Tống Ninh đập thình thịch thình thịch, trên mặt dâng lên một cỗ nhiệt khí, vội vàng cúi người nhặt bút, nói: “Lúc nãy cậu nằm mơ, bị mê sảng.”
Trong khi nói, cậu không dám nhìn thẳng vào Lương Nhung.
Lương Nhung lặng lẽ nhìn cậu ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía mình. Rõ ràng bút rơi ngay trước mặt mà cậu lại làm như tìm không thấy, khóe miệng hắn xụ xuống.
“Em không có mê sảng, em là nói thật mà.”
(Chính thức đổi xưng hô nha m.n)
Bỗng dưng Tống Ninh cứng đờ, hơn nửa ngày mới đứng dậy, thần tình nghiêm túc nói với hắn: “Tôi có thể làm bộ chưa nghe thấy gì.”
31.
Tống Ninh không tiếp tục ở lại nữa mà vội vàng trốn về.
Hơn một tuần, cậu không hề đi gặp Lương Nhung, cũng không tới phòng khám.
Tống Ninh nằm nhoài trên ghế sô pha, đầu chôn vào gối ôm, mặc kệ điện thoại bên cạnh đang không ngừng rung lên.
Cậu biết đó là do Lương Nhung gửi tin nhắn tới, tên này đã gửi liên tục mấy ngày rồi.
“A Ninh, xin lỗi, là em bốc đồng.”
“Nhưng em yêu anh là thật.”
“Có thể đừng không để ý tới em được không?”
“A Ninh…”
“Em nhớ anh.”
Cứ như vậy, hắn không ngừng gửi tin nhắn đến.
Thỉnh thoảng, xen lẫn giữa những dòng tin nhắn là ảnh của hắn, nhìn rất đáng thương. Tống Ninh liếc mắt nhìn một cái liền mềm lòng, nhưng vẫn không chịu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89142/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.