19.
Sau khi Lương Nhung nếm thử tài nấu ăn của Tông Ninh thì thường xuyên mời cậu ở lại ăn cơm tối.
Dì giúp việc nhà hắn nấu ăn rất ngon nên Tống Ninh vui vẻ đồng ý.
Có lần trong lúc ăn cơm, Lương Nhung một bên lựa cà rốt trong đĩa một bên tò mò hỏi, “Tại sao anh lại làm bác sĩ?”
Tống Ninh nói, “Bởi vì cha mẹ muốn tôi học y.”
“Vì muốn cống hiến cho xã hội sao?”
“Không phải, vì tôi muốn trị bệnh cho chính mình.”
Lương Nhung dừng lại động tác, “Anh bị bệnh?”
Tống Ninh không nhanh không chậm gắp miếng cà rốt bị Lương Nhung lựa ra vào bát, nói, “Không phải, là do tôi thích đàn ông.”
20.
Hồi lên cấp ba, Tống Ninh thầm mến một bạn nam trong lớp.
Tế bào vận động của nam sinh đó khá tốt, nhất là bóng rổ, Tống Ninh thường lén lút ra sân tập ngắm cậu ta.
Cho đến khi tốt nghiệp, Tống Ninh lấy hết dũng khí viết một lá thư tỏ tình, chờ tới khi thi đại học xong thì đưa cho người đó, kết quả lại bị mẹ Tống phát hiện.
Mẹ Tống và cha Tống đều nghĩ đây là bệnh, nên bắt Tống Ninh điền nguyện vọng vào ngành tâm lý học.
“Lúc ấy tôi chưa biết mình sẽ học gì nên đã đồng ý.”
Lương Nhung giật mình mở to mắt, “Vậy đã trị được chưa?”
Tống Ninh lắc đầu, kiên trì giải thích, “Đồng tính luyến ái không phải là bệnh.”
Lương Nhung không lên tiếng, cúi đầu bới cơm, rồi đột nhiên không đầu không đuôi nói, “Tế bào vận động của tôi cũng rất tốt.”
21.
Hiếm khi Tống Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-dau-oc-hong-roi/89140/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.