Đặt tay lên ngực tự hỏi, trong lòng ngươi, Khinh Dương là gì? Trịnh Thế Đạt là gì?
Những người từng chết dưới tay mình có bao nhiêu kẻ thật sự đáng chết? Trúc Ngâm à, ngươi không sợ báo ứng sao?
Mỗi lần dạo chơi trong ác mộng, khi thanh tỉnh đều đầy người mồ hôi. Cứ như vậy, đến tột cùng còn có thể duy trì bao lâu?
Đêm dài đằng đẵng, ôm đàn tỳ bà, bên ánh sáng lập lòe của chiếc nến đỏ tươi, người ngồi bên mình lại không phải là người trong lòng mình. Một tấc tương tư một tấc bụi, mong người nghe được cùng nhớ nhung.
Khúc chung thu bát đương tâm hoạch, tứ huyền nhất thanh như liệt bạch. (Phím đàn đứt khúc thanh tao, tiếng ngân xé lụa phổ vào bốn dây)
Trịnh Thế Đạt chỉ cảm thấy trong lòng buồn khổ, rõ ràng là một khúc nhạc vui, tại sao Trúc Ngâm lại đàn thê lương đến thế?
Đoạt lấy đàn trong tay y, bàn tay to lớn nhẹ vuốt ve thắt lưng Trúc Ngâm.
“Đừng đàn nữa…… Chúng ta nghỉ sớm 1 chút đi……”
Trúc Ngâm thân mình cứng đờ, nghiêng đầu tránh sang một bên.
“Gia……………… Ngâm nhi…… Tối nay muốn yên tĩnh một mình…………”
Trầm mặc một lát.
Chỉ nghe “Binh” một tiếng
Tỳ bà bị vỡ làm bốn năm mảnh.
Cằm Trúc Ngâm bị giữ chặt, Trịnh Thế Đạt nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn, hoàn toàn không còn thấy bộ dáng ôn nhu ban nãy.
“Trong lòng ngươi đến tột cùng còn có cái gì bất mãn! Cả ngày trưng ra bộ mặt khóc tang kia! Ta thấy ngươi hình như đã quên thân phận của mình rồi!”
Trúc Ngâm nhìn đôi mắt tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82782/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.