“Dương ca, nếu ngươi thật sự yêu ta, hãy dẫn ta đi đi……”
Lời còn chưa dứt, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy nghẹn ngào đến nỗi đôi mắt đều đỏ. Hai tay túm lấy ống tay áo Khinh Dương, sợ rằng nếu chỉ hơi buông lỏng, cũng sẽ không bao giờ có lại được.
Trên đời này y không còn chỗ dung thân, Trúc Ngâm cái gì cũng đều không có, cũng không muốn gì cả, chỉ cầu Khinh Dương có thể cho y một mảnh chân tình.
“Tiểu Ngâm…………”
Khinh Dương nắm tay Trúc Ngâm, tinh tế vuốt ve. Nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu……
Cùng sống dưới một mái hiên, nhưng khó khăn lắm mới có thể gặp mặt. Khi gặp rồi lòng lại tràn đầy chua xót, chẳng thể nói nên lời.
Hắn sao lại không muốn dẫn Trúc Ngâm cao chạy xa bay……
Chính là, nếu bọn họ thực sự đi rồi…… Người nọ làm sao chịu nổi……
Trúc Ngâm mắt đầy lệ, đây là lần thứ ba y cầu xin Khinh Dương ……
Biết rõ đáp án của hắn, nhưng vẫn ngây ngốc ôm một tia hy vọng.
Lời thề ấy, hắn còn nhớ hay không?
Chẳng lẽ chỉ là ngươi nhất thời xúc động, chơi đủ rồi, cho nên cái gì cũng không muốn phát sinh thêm?
“Dương ca, nếu ngươi không muốn, vậy xin ngươi hãy cho Tiểu Ngâm một con đường sống, Tiểu Ngâm cả đời này thà đi xin cơm, cho dù chết đói, cũng không muốn ở lại nơi này……”
“Tiểu Ngâm……”
Khinh Dương siết chặt nắm tay, uất nghẹn nói không thành lời.
Gió lạnh đảo qua, giương mắt nhìn lên, hôm qua cành cây ấy tưởng đã chết khô, hôm nay đã nhú lên vài chồi mầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82783/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.