Hai tháng sau, biên quan báo lại, nghị hòa không thành, Triệu quận bị chiếm đóng, Phùng Hướng vì bảo vệ Trịnh Thế Đạt ra khỏi thành, cơ hồ toàn quân bị diệt. Lúc trước Thạch Lặc cùng Lưu Diệu đốt bảy phần mộ tổ tiên của hoàng tộc Tư Mã, hiện giờ lại chịu nhẫn nhục làm đặc phái viên đi nghị hòa, thật sự là khinh người quá đáng. Lúc trước hai ngàn người ngựa, trở lại Kiến Khang, giờ chỉ còn sót lại chưa đến năm mươi. Lập tức Triệu quận trình mật tấu, tố cáo trong triều tất có trọng thần thông đồng với địch, kèm theo 1 bức thư là chứng cứ làm lộ việc quân cơ, trên thư không kí tên. Tư Mã Duệ giận dữ, lệnh tra rõ, sau này xác minh được là bút tích của Lưu Ngỗi, mà Điêu Hiệp trong tay cầm trọng binh tự nhiên cũng khó thoát khỏi hiềm nghi. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, cứ thế sau vụ này, quan viên chết hơn trăm người. Trịnh Thế Đạt thân chịu trọng thương, tiến cung vì chúng thần cầu tình, xin Tư Mã Duệ xét xử lại. Mà lúc này đám người Lưu Ngỗi như sét đánh ngang tai, đầu óc mơ hồ. Muốn giải oan, lại thấy Phùng ngự lâm quân mang theo hai người trong phủ đưa ra thêm nhiều vật chứng, tội này xem như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Lưu Ngỗi sau này ra sao không ai biết. Điêu Hiệp khởi binh tạo phản, dù chưa thực hiện được, cũng khiến Tư Mã Duệ tức giận đến nỗi ngã bệnh không dậy nổi. “Ngâm nhi, nhờ khổ nhục kế của ngươi, ta mới còn sống để trở về. Thật không uổng công ta thương ngươi……” “Gia sao lại nói như vậy…… Đều là chuyện Ngâm nhi cần làm.” Nói là nói như vậy, nhưng thực tế hai người vẫn chẳng hề nắm được tâm tư nhau. Trúc Ngâm tựa vào lòng Trịnh Thế Đạt, trận chà đạp vừa rồi khiến thắt lưng y đau không thể ngồi thẳng được. Không ngờ Trịnh Thế Đạt bị thương nặng như vậy mà tinh lực vẫn còn rất lớn. Mấy ngày liền cấm dục khiến hắn muốn Trúc Ngâm đến phát điên rồi…… Lại không biết rằng Trúc Ngâm đem bóng hình hắn ảo tưởng thành Khinh Dương. Trịnh Thế Đạt lần này coi như lật ngược tình thế, nhưng chuyện Tư Mã Duệ ngã bệnh cũng không trong dự kiến của hắn. Điêu Hiệp dám tạo phản khi không có kế hoạch hay điều kiện gì, thật sự nực cười …… Chỉ sợ đến khi chết đi, hắn cũng không thể ngờ, chính hai câu của Lưu Ngỗi “Đúng là Giang Nam phong cảnh đẹp, đến tiết hoa rơi lại gặp người” sẽ hại mình thê thảm…… Trúc Ngâm thiên tư thông minh, xem qua vài chữ, liền có thể viết ra bút tích y hệt, cũng coi như kỳ tài. Ngày đó Trịnh Thế Đạt nhận được lệnh quân cơ, lại cố ý để người phát hiện, giả vờ giấu giếm, khiến Tư Mã Duệ tin rằng, sau Vương Đôn lại có một người thân tín phản bội hắn…… Nhưng sau cùng vẫn là xương cốt vùi cỏ hoang, chỉ là những con người khác nhau nằm xuống. Đáng tiếc thiên hạ chuyển dời, không biết sang năm lại là hoa lạc nhà ai………… Trúc Ngâm vốn tưởng rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu, cũng không ngờ Tư Mã Duệ cứ như vậy mà gục ngã. Báo thù chưa thỏa, cứ thế trong lòng trở nên mờ mịt. Y khoái hoạt sao? Tại sao không hề có chút nào đắc ý? Tìm không thấy, mặc dù hiện tại Tư Mã Duệ bỏ mình ngay trước mắt y, vậy thì sao? Y vẫn là tiểu thiếu gia Vương thị giàu có nức tiếng đất Giang Nam năm đó? Còn những thân nhân hồn phi phách tán phải làm sao mới có thể trở về? Nghĩ đến đây, không khỏi ảm đạm rơi lệ, ôm Trịnh Thế Đạt khóc òa………… Ngày đó không trăng, gió lớn, khoảnh khắc y đạp lên thi thể người thân mà chạy ra khỏi cửa, cũng không hề rơi một giọt nước mắt, hiện giờ là vì sao………… Ngoài cửa sổ có người nghe được, trong lòng vô cùng phức tạp. Chỉ biết là khi ra khỏi nơi này, mây đen che kín vầng trăng, Khinh Dương nâng tay lặng lẽ gạt đi nước mắt,“Tiểu Ngâm…… Ta rốt cuộc nên hận ngươi hay là nên yêu ngươi đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]