Từ ngày ấy thấy Trúc Ngâm, Trịnh Khinh Dương hàng đêm không thể ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra ánh mắt ai oán của y.
Lại nghĩ đến chuyện y cùng phụ thân hàng đêm triền miên, không khỏi tức tối trong lòng. Phiền không chịu nổi.
Đối với y, đến tột cùng là loại cảm giác gì? Bất quá chỉ là 1 con hát thấp hèn, thế nhưng lại mị hoặc lòng người.
Nếu giữ người này ở trong phủ dài lâu, tương lai tất không tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Khinh Dương càng tâm loạn như ma, khoác thêm 1 chiếc áo mỏng, hổn hển chạy ra khỏi phòng.
Xuyên qua hành lang uốn lượn, xuyên qua từng bóng cây hồ nước, tây đình thúy bị, vô tình bước vào trong hậu viện.
Bất tri bất giác, đã đứng ở cửa thư phòng kia. Đi cũng không được, ở cũng không xong.
Thế nên liền đạp nát đám hoa cỏ Trúc Ngâm dày công chăm sóc trước cửa phòng.
Coi như một tiểu hài tử không biết điều đi.
“Này! Ngươi làm gì vậy!”
Khinh Dương bị người đẩy từ phía sau, 1 chân nâng lên còn chưa đặt xuống đất, không đứng vững, bùm một tiếng ngã trên mặt đất, thập phần chật vật.
Nhưng Trúc Ngâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ bận tâm đến những chậu hoa tan nát, tức giận run run, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước vô hình.
Khinh Dương thấy thế, lửa giận trong lòng bỗng dưng bị một gáo nước lạnh dập tắt, dường như có chút đau lòng.
“Trúc……”
“Đừng gọi ta! Hoa này có thù oán gì với ngươi sao!”
“Ta…………”
“Ngươi là thiếu gia, là chủ tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82777/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.