“Ngâm nhi…… Ngươi thật đẹp……”
Trịnh Thế Đạt dùng hai ngón tay nâng cằm Trúc Ngâm, thốt lên lời tán thưởng từ tận đáy lòng.
“Lão gia nói đùa rồi……”
Trúc Ngâm mị nhãn như tơ, biếng nhác nằm nghiêng trong chiếc áo ngủ bằng gấm màu đỏ thẫm, bờ vai trắng nõn lộ ra, tấm lưng tinh khiết như bạch ngọc bởi kịch liệt giao hoan mà lưu lại vô vàn vết bầm xanh tím, từ hạ thân kéo đến tận mang tai……
Trịnh Thế Đạt huyết mạch sôi trào, bàn tay lại men theo thắt lưng Trúc Ngâm mà di chuyển……
Trúc Ngâm không thuận theo, co rút thân mình.
“Lão gia…… Ngâm nhi từ bỏ… Vừa mới mới…… Aaa! Ngươi……… Ngươi thực sự khiến ta phát điên rồi……”
Trịnh Thế Đạt một phen nắm chặt ngọc kinh của Trúc Ngâm, một tay giữ chặt y, đưa lưỡi trêu đùa hai hạt đậu đỏ đã đứng thẳng vì phấn khích.
“Ân…………” Người trong lòng run rẩy, cảm xúc vừa rồi còn chưa kịp giảm bớt lại đột ngột dâng lên.
Trịnh Thế Đạt nhẹ nhàng xoa nắn ngọc kinh Trúc Ngâm khiến y bật ra tiếng rên rỉ, “A…… Ân a……”
Hương đêm trong không khí cuồn cuộn tràn ra, Trúc Ngâm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đem hậu huyệt phấn nộn nghênh đón phân thân nóng rực phía sau, nhăn nhó mà cật lực ma xát.
“Ngâm nhi…… Ân……”
Trịnh Thế Đạt thanh âm thô dát, hơi thở càng ngày càng nóng bỏng.
“Ngươi thật sự là đồ yêu nghiệt……”
Trúc Ngâm căn bản không thể nghe hắn nói cái gì, bối rối lắc đầu, mái tóc đen nhánh rơi xuống gối mềm, tán loạn trên lưng.
“Ân…… Ha a…… Mau…… Mau vào……”
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82776/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.