Trịnh Thế Đạt mỗi đêm đều triệu Trúc Ngâm thị tẩm, sau khi xong việc, hai người cũng nói dăm ba câu chuyện.
Trúc Ngâm biết, hắn đối với Lưu Ngỗi cùng Điêu Hiệp thập phần bất mãn. Muốn nhanh chóng trừ bỏ, lại lo không có cơ hội. Ngày gần đây hai người lại góp lời với hoàng đế, cử Trịnh Thế Đạt làm sứ giả tới Tương quốc bàn chiến loạn, nói là để cùng Chinh Đông đại tướng quân Thạch Lặc nghị hòa, phải cử quan lớn đi mới không mất thành ý.
Đây là đạo lý gì…… Thực làm Trịnh Thế Đạt tức chết đi được.
Thái độ làm người của Thạch Lặc thiên hạ đều biết, âm ngoan độc lạt, quỷ kế đa đoan. Chuyến này đi tất nhiên lành ít dữ nhiều, cho dù có sống sót trở về, cũng khó tránh khỏi bị người nói ra nói vào, vạn nhất nghị hòa không thành, lại khiến hoàng thượng trách tội…… Đến lúc đó…… Ôi chao……
Tóm lại vô luận như thế nào, đều là một cái hố lửa.
Ôm ấp mỹ nhân, trong lòng bất đắc dĩ.“Ngâm nhi, không phải là là ta sợ chết, chỉ là luyến tiếc ngươi……”
“Gia từ khi nào toàn nói chuyện không may?” Đưa ngón tay chặn môi Trịnh Thế Đạt, ý bảo hắn không nên suy nghĩ bậy bạ.
“Ngâm nhi bỏ được ngài sao, nếu ngài thật sự không cần Ngâm nhi, Ngâm nhi sống còn có ý nghĩa gì……”
Tuy chỉ là một lời nói dối, nhưng trong tai Trịnh Thế Đạt, còn hơn tất cả những lời ngon tiếng ngọt trên nhân thế. Trúc Ngâm ơi Trúc Ngâm, thật không uổng công ta đối đãi vói ngươi như thế……
Cảm động đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dao-truyen/82778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.