Chương trước
Chương sau
Trịnh Thế Đạt mỗi đêm đều triệu Trúc Ngâm thị tẩm, sau khi xong việc, hai người cũng nói dăm ba câu chuyện.
Trúc Ngâm biết, hắn đối với Lưu Ngỗi cùng Điêu Hiệp thập phần bất mãn. Muốn nhanh chóng trừ bỏ, lại lo không có cơ hội. Ngày gần đây hai người lại góp lời với hoàng đế, cử Trịnh Thế Đạt làm sứ giả tới Tương quốc bàn chiến loạn, nói là để cùng Chinh Đông đại tướng quân Thạch Lặc nghị hòa, phải cử quan lớn đi mới không mất thành ý.
Đây là đạo lý gì…… Thực làm Trịnh Thế Đạt tức chết đi được.
Thái độ làm người của Thạch Lặc thiên hạ đều biết, âm ngoan độc lạt, quỷ kế đa đoan. Chuyến này đi tất nhiên lành ít dữ nhiều, cho dù có sống sót trở về, cũng khó tránh khỏi bị người nói ra nói vào, vạn nhất nghị hòa không thành, lại khiến hoàng thượng trách tội…… Đến lúc đó…… Ôi chao……
Tóm lại vô luận như thế nào, đều là một cái hố lửa.
Ôm ấp mỹ nhân, trong lòng bất đắc dĩ.“Ngâm nhi, không phải là là ta sợ chết, chỉ là luyến tiếc ngươi……”
“Gia từ khi nào toàn nói chuyện không may?” Đưa ngón tay chặn môi Trịnh Thế Đạt, ý bảo hắn không nên suy nghĩ bậy bạ.
“Ngâm nhi bỏ được ngài sao, nếu ngài thật sự không cần Ngâm nhi, Ngâm nhi sống còn có ý nghĩa gì……”
Tuy chỉ là một lời nói dối, nhưng trong tai Trịnh Thế Đạt, còn hơn tất cả những lời ngon tiếng ngọt trên nhân thế. Trúc Ngâm ơi Trúc Ngâm, thật không uổng công ta đối đãi vói ngươi như thế……
Cảm động đến mức rối loạn, càng lúc càng hãm sâu.
Vì thế Trúc Ngâm rèn sắt khi còn nóng, ở bên hiến kế.
Trịnh Thế Đạt nghe xong, tâm động, nhưng lại không đành lòng. Do dự không biết có nên như thế hay không. Cũng âm thầm phát giác Trúc Ngâm dụng tâm thực khiến người ta không rét mà run……
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Trịnh Thế Đạt quyết định đánh cuộc.
Ba ngày sau, biên quan cấp báo.
Trịnh Thế Đạt tự đề cử mình đi Tương quốc nghị hòa. Tư Mã Duệ mừng rỡ. Liền thưởng hoàng kim vạn lượng, gấm vóc trân bảo bạt ngàn.
Lưu Ngỗi cùng Điêu Hiệp không biết trong hồ lô của hắn chứa cái gì (ý là không biết hắn tính toán cái gì),nhưng nghĩ rằng Trịnh Thế Đạt đã bị ép tới đường cùng, bên trong rối loạn, chỉ là tỏ vẻ bên ngoài. Mừng thầm.
Màn đêm buông xuống nơi tiệc rượu trong nhà Trịnh Thế Đạt, mời đủ loại quan lại, vi tráng sĩ khí, còn đặc biệt mời nhạc sĩ Tây Vực đến giúp vui.
Thập phần phô trương, náo nhiệt phi phàm.
Cũng có không ít người cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn mình không bị hoàng thượng cử đi……
“Giai dao rượu ngon, cẩm sắc tỳ bà, cảnh tượng náo nhiệt nhường này, sao có thể không có mỹ nhân trợ hứng!”
“Ha ha ha…… Lưu đại nhân cứ nói đùa! Trịnh đại nhân là chi sĩ cao thượng, từ khi phu nhân qua đời cũng không tái hôn, sao lại giống chúng ta cho được…………”
Câu này khiến Trịnh Thế Đạt biến sắc, biết là hai người có ý chế nhạo, lại không tiện phát tác, nghĩ đến đại sự không xa, xem ai là người cười đến cuối cùng……
“Cái gì cao thượng, biết Lưu đại nhân thích, ta tất nhiên đã chuẩn bị, nếu không chê, lập tức sẽ vì các đại nhân múa một khúc.”
“Nga? Hạ quan thật không ngờ tới, Điêu đại nhân, ngươi xem nhẹ Trịnh đại nhân rồi…… Ha ha……”
Trịnh Thế Đạt khinh miệt cười, vỗ tay vài cái.
Một lát, một hàng mỹ nhân nối đuôi nhau ngồi vào vị trí, thướt tha thướt tha, phong thái phi phàm.
Trong nền nhạc Tây Vực, bắt đầu khởi vũ, vô cùng huyễn hoặc……
Làm cho đủ loại quan lại không khỏi một trận ngợi khen.
Mọi người đều ngồi vào vị trí xem biểu diễn, những vũ cơ đều là cố ý chọn lựa, vô luận dung mạo hay kỹ thuật nhảy múa, toàn bộ không chê vào đâu được, nhưng kỳ diệu nhất chính là cùng những vũ cơ khác ăn ý mười phần, ứng biến linh hoạt……
Trục bát huyền xoay hai nhịp, hóa làn điệu thần tiên hữu tình, tiếng nhạc lan tỏa khắp không gian, hoãn ca mạn vũ ngưng chén trúc, một thân ảnh yểu điệu mờ ảo hiện ra —
Tóc mây hoa nhan từng bước lay động, gió thổi cánh tay áo nhẹ bay bay, màn che châu ngọc mở ra……
Từng điệu múa như nước chảy bướm vờn, xinh đẹp lả lướt, cây quạt trong tay như trêu chọc lòng người, từng bước xoay vòng, tựa như tơ như liễu, không bút nào tả xiết.
Tất cả nhìn đến ngây người, âm thầm tán thưởng, thiên tiên hạ phàm cũng bất quá là như thế……
Thiên tiên kiều diễm này là người bồi Trịnh Thế Đạt hàng đêm xuân, là người hắn sủng hạnh vô độ.
Trúc Ngâm khiến Trịnh Thế Đạt tâm hoa nộ phóng, nở mày nở mặt. Quả nhiên không hổ là Ngâm nhi của hắn.
Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt, u yết lưu cảnh thuỷ hạ than, thuỷ tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt, ngưng tuyệt bất thông thanh tiệm yết.
(Trong hoa, oanh ríu rít nhau, suối tuôn róc rách chảy mau xuống ghềnh.  Tiếng suối lạnh, dây mành ngừng tắt,  ngừng tắt nên phút bặt tiếng tơ – Trích Tỳ bà hành – Bạch Cư Dị)
Tay áo như nước vương vấn quẩn quanh, tất cả mọi người nhịn không được đều ai thán……
Một khúc này ngừng, Trúc Ngâm khẽ trở mình, phe phẩy chiết phiến, ngửa người hạ thắt lưng, chỉ quạt giấy về phía bàn Lưu Ngỗi.
Quay lại, hai đầu gối quỳ xuống đất “Đại nhân có nguyện vì điệu múa vừa rồi của tiểu nữ mà viết một câu bình đối?……”
Lưu Ngỗi còn đắm chìm rong cảnh tượng huyền ảo ban nãy, nghe lời này của Trúc Ngâm, cũng không biết phải làm gì, không khỏi a một tiếng.
Đoàn người cười vang…… Ngay cả Điêu Hiệp cũng nhịn không được mà trêu đùa hắn.
“Lưu đại nhân, vị cô nương này muốn mời ngươi viết câu bình đối, ngươi như đi vào cõi thần tiên nào rồi…… Ha ha ha……”
Lưu Ngỗi xấu hổ, vài vũ cơ đã mang giấy bút đến.
Hắn dừng bút suy tư một lát, lại viết xuống hai câu khiến người khó hiểu — Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, lạc hoa thì tiết hựu phùng quân (Đúng là Giang Nam phong cảnh đẹp, đến tiết hoa rơi lại gặp người)……
Trúc Ngâm trong lòng chợt lạnh, không có khả năng……
Điêu Hiệp kỳ quái nói “Lưu đại nhân cùng vị cô nương này là người quen cũ?”
Lưu Ngỗi ngơ ngác nhìn một hồi, lắc đầu nói,“Chỉ là cô nương làm cho Lưu mỗ nhớ tới một vị cố nhân…… Rất giống, rất giống…… Thất lễ ……”
Mọi người bàn tán, có người đoán Trúc Ngâm là cô nương ở thanh lâu nào đó…………
Trúc Ngâm thu quạt tạ ơn Lưu Ngỗi, lại hướng chúng quan thi lễ, lui xuống cũng các vũ cơ.
Đi thẳng về hậu viện, mới phát giác lòng bàn tay ướt đẫm.
Trong chòi nghỉ mát xa xa, một thân ảnh trắng thuần đón gió mà đứng, Khinh Dương nhìn bầu trời trăng sáng, phấn khích nhớ tới màn vũ đạo tuyệt luân ban nãy, lẩm bẩm
“Tạo hóa trêu người…… Vì sao người gặp ngươi trước lại là phụ thân?”
————————————————–
Trịnh Thế Đạt chuẩn bị đi Tương quốc, đồng hành còn có Đô úy Phùng Hướng. Tổng cộng nhân mã bất quá hai ngàn.
Trước khi đi hắn nói với Trúc Ngâm.
Hắn nói, lần này nếu sự thành, ngươi cũng coi như báo được đại thù cho gia tộc.
Trúc Ngâm không hiểu.
Trịnh Thế Đạt lại nói, ngày đó nếu không có Lưu Ngỗi bày kế, hoàng thượng sao có thể nhẫn tâm, sai Điêu Hiệp dụ thúc phụ ngươi bức vua thoái vị, công bố thiên hạ rằng Vương thị mưu phản, lệnh tru di cửu tộc……
“Thì ra là thế……” Trúc Ngâm cười “Cho dù không vì mối thù gia tộc, Trúc Ngâm cũng chắc chắn tận tâm tận lực.”
Trịnh Thế Đạt tiện tay rót đầy hai chén rượu, một chén đưa cho Trúc Ngâm, hai người giao cánh tay cùng uống cạn.
“Bảo trọng……”
Liếc mắt một cái, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, tình ý vô tận. Trúc Ngâm trong lòng lãng đãng một khoảng không……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.