Ngày đầu tiên sau khi cô mất, Nam Phong theo ý nguyện của cô, đem cơ thể đi hoả táng. Tất cả đều ở đó, chứng kiến khoảnh khắc cơ thể cô được đưa vào lò thiêu. Tim ai cũng như bị ngọn lửa ấy thiêu cháy cùng cô, một cảm giác đau xót đến khó tả. Khóc cũng chẳng thể khóc nổi nữa, nước mắt đã chảy cạn rồi.
Ngày thứ hai sau khi cô mất, mọi người đều trở lại cuốc sống của mình. Dĩ Dương trở lại công ty và tiếp tục công việc. Nam Phong thì ôm tro cốt của cô lên thuyền, tổ chức một buổi tiệc nhỏ coi như là tiệc sinh nhật muộn màng cho cô. Đến tối anh lại đứng ngắm nhìn bầu trời sao cùng biển đen phản chiếu ánh trăng sáng. Ngắm một lúc anh lại nhìn xuống hũ tro cốt, run rẩy mở ra. Dù sao tro cốt cũng là vật quan trọng đối với người thân, anh thật sự không nỡ. Nhưng nghĩ một hồi vẫn là quyết định để biển sâu ôm lấy cơ thể cô gái bé nhỏ kia.
Ngày thứ ba sau khi cô mất, Nam Phong xây cho cô một ngôi mộ để khi ngao du thế giới mệt rồi, cô vẫn còn nơi để trở về nghĩ ngơi. Khi nào rảnh thì sẽ lại đến thăm cô gái bé nhỏ. Về phía Hàn Tư Phong, sau khi cô mất anh luôn cắm đầu vào công việc, một ngày chỉ ngủ có vỏn vẹn ba tiếng. Luôn làm việc liên tục chỉ để mong có thể bớt đi sự đau xót và nhớ thương. Nhưng có vẻ không ổn lắm.
Một năm sau khi cô mất, Hàn Tư Phong ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-da-tung-yeu-em-chua-2/2838157/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.