Hà Thư nhìn chằm chằm vào máy tính hồi lâu, một trang giáo án mà mãi cô vẫn không thể đánh nổi thêm một chữ nào.
Ngày hôm đó, Minh Tú đã vội vã rời đi mà không có lấy một lời giải thích, giống như đang bỏ chạy vậy. Cô không hiểu vì sao anh ta lại phản ứng như thế, có thể là do cảm thấy có lỗi với cô nên không dám đối mặt chăng?
Nghĩ đến đó, cô bất giác nở một nụ cười tự giễu. Cảm thấy có lỗi ư? Cô đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh ta cảm thấy có lỗi thì sao? Nếu anh ta mở lời với cô, cô sẽ đồng ý quay lại sao? Ngưng ảo tưởng đi! Đã chín năm trôi qua rồi, làm sao có chuyện anh ta vẫn còn yêu cô cơ chứ? Có khi bên cạnh anh ta lúc này là một cô bạn gái ngoại quốc nào đó, hay thậm chí là một người vợ cũng không chừng. Có thể họ đã có với nhau một đứa con, hai đứa con, sống một cuộc sống an ổn hạnh phúc. Cho nên anh ta mới chạy trốn sau khi nhìn thấy cô. Không phải anh ta cảm thấy có lỗi, mà là hổ thẹn mới đúng.
Ấy vậy mà vì sao cô phải thất thần vì một kẻ đã biến mất khỏi cuộc sống của cô từ rất lâu chứ? Vì sao cô cứ phải thấy bứt rứt và khó chịu vì anh ta? Vì sao cảm xúc của cô đến bây giờ vẫn bị sự tồn tại của anh ta ảnh hưởng?
Bực bội thật đấy!
Cái cảm giác này là sao đây? Cô vẫn còn yêu anh ta sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-the-hon-em-khong/2720071/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.