Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng Hà Thư vẫn quay về phòng ăn, làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đức Lâm cùng người đàn ông kia đã quay về phòng và ngồi vào chỗ, khi thấy cô bước vào, Đức Lâm lập tức đứng bật dậy tiến về phía cô. Anh nhìn cô, hơi nhíu mày, tay đưa lên xoa nhẹ mắt cô.
- Em khóc đấy à?
Nụ cười trên môi Hà Thư trở nên gượng gạo và khó xử. Cô tránh tay anh, đáp.
- Đâu có đâu. Sao em lại khóc được chứ? - Cô khoác tay anh, kéo anh về chỗ. Sau khi ngồi xuống, cô làm ra vẻ không biết chuyện gì, hỏi. - Ban nãy sao vậy? Anh và anh ấy có chuyện gấp à?
- Không có chuyện gì cả. - Khuôn mặt anh vẫn chưa giãn ra, giọng nói cũng có vẻ mất kiên nhẫn hơn. - Với cả đừng gọi nó là anh, nó là cháu em đấy.
- A! Em xin lỗi, em vẫn chưa quen với cách xưng hô ấy. Ngại quá. - Đoạn, cô nhìn người đàn ông kia, chìa tay ra giới thiệu. - Xin chào. Tôi là Hà Thư.
- Đức Minh. - Người kia cũng đưa tay ra bắt lấy, giới thiệu ngắn gọn. Trông thái độ của anh ta có vẻ không dễ chịu chút nào, mày hơn nhăn lại, ánh mắt nhìn cô trông cũng không chút thiện cảm nào. Hà Thư lờ đi coi như không biết, cô thu tay về, sau đó đẩy điện thoại về phía Đức Lâm. - Ban nãy thư ký gọi anh đấy, em tính cầm ra đưa cho anh nhưng lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-the-hon-em-khong/2720074/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.