Edit: TranGemy
Bây giờ chỉ có thể hỏi đường thôi, chúng tôi đi theo xe trâu từ từ đi đến thôn của các người dân địa phương, dân bản xứ đương nhiên sẽ không biết nói tiếng Anh, hoa chân múa tay cả nửa ngày, mới có một ông lão chỉ chỉ vào một ngọn núi phía xa.
Cũng may không khí trong núi khá mát mẻ, mà dáng vẻ Úc An Thừa vẫn còn bừng bừng tinh thần, đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn khuyên anh bỏ cuộc nữa, đành đi theo anh tới ngọn núi kia.
Đi một hồi lâu nhưng cũng không thấy có dấu vết con người sinh sống, hơi nước thì càng ngày càng đậm đặc, tôi chỉ sợ rất nhanh sẽ có một trận mưa lớn, vốn đang muốn khuyên Úc An Thừa quay trở lại, thì mơ hồ thấy phía trước hình như có một ngôi nhà.
Tôi vỗ vỗ vào bả vai Úc An Thừa để anh dừng lại, hơi nước ở đây quá nồng, đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ cửa chính của ngôi nhà, màn cửa là một tấm vải lanh đầy màu sắc, phía dưới còn treo vài vật nhỏ sáng sáng.
Tôi lại gần nhìn kỹ, hẳn là vài thứ đồ trang trí cũ bằng bạc, sáng bóng nhưng cũng đã in dấu hằn của thời gian, có điều dù cũ kỹ nhưng vẫn rất đẹp đẽ ấm áp lòng người.
Tôi không nhúc nhích, vội vàng vàng ngoắc ngoắc tay gọi Úc An Thừa đang đậu xe tới đây.
Anh cũng hít một hơi, ánh mắt như bị đóng băng vì thu hút.
Chúng tôi không hẹn mà gặp cùng duỗi tay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873587/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.