Edit: Tử Liên Hoa 1612
Rèm cửa sổ che nắng quá tốt, lúc tôi tỉnh lại cũng không biết trời đã sáng hay chưa, hoảng hoảng hốt hốt, cạnh giường đã không thấy Úc An Thừa đâu.
Tôi hốt hoảng bò dậy, nhảy xuống giường chưa kịp mang giày đã chạy đi tìm anh, lầu hai không thấy ai, tôi lại lao thẳng xuống lầu dưới.
Nhìn tới cánh cửa sát đất ở phòng khách mới bắt đầu vui mừng.
Rèm cửa sổ đã được kéo lên hết, đập vào mắt là ruộng lúa xanh mướt, đối diện sau nhà là một hồ bơi rộng vô cùng, cách đó không xa, còn có một máy xay gió tự động khẽ chuyển.
Cạnh cửa có một cái vạc lớn, Úc An Thừa đứng khom lưng, hình như là ném bánh mì vụn vào, đến gần nhìn, thì ra là một vạc thủy tiên, phía dưới ngoi lên mấy cái đuôi màu đỏ của cá chép.
Anh nhìn thấy tôi, đứng thẳng người dậy: "Ngủ có ngon không?"
Tôi ngượng ngùng chớp mắt một cái, tối ngày hôm qua tỉnh dậy nhiều lần, mỗi lần đều phải ép mình nghĩ đến tư tưởng phẩm đức giáo dục mới miễn cưỡng ngủ tiếp.
"Đương nhiên được." Tôi cười ha hả, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có chút lạnh, vội vàng vào nhà lấy ống tay áo cho anh mang vào.
Anh khoát khoát tay: "Không cần đâu, thời tiết thoải mái lắm, đi rửa mặt đi, chúng ta ăn điểm tâm."
Chờ tôi rửa mặt xong xuống lầu, lại không thấy Úc An Thừa đâu, tôi đang muốn tìm anh, chuông cửa vang lên, một phục vụ viên có nụ cười rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873586/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.