Edit: Tử Liên Hoa 1612
Trong lúc hỗn loạn tôi đã quên anh không nghe được, chỉ biết buộc áo choàng tắm ôm lấy anh, nhìn anh hô to:
"Anh sao vậy! Anh làm sao vậy?"
Tay của anh gần như co rút níu lấy ngực, giống như bị cắm vũ khí sắc bén ngâm độc, đau đến nỗi hô hấp cũng vụn nát.
Nhưng dù đau thế nào, anh cũng không nói ra được.
Tay không nghe theo sai bảo, cứ run rẩy, khó khăn lắm tôi mới sờ tới thuốc trong cái túi luôn để bên người của anh, bóc một viên thuốc, tay chân luống cuống nhét vào miệng anh.
Thế nhưng anh lại cắn chặt răng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn tôi, đưa ra một bàn tay đã cứng đờ, khó khăn làm thủ thế "Vì sao?".
Tôi vừa vội vừa sợ không biết trả lời thế nào, chỉ liều mạng lắc đầu.
Anh dùng sức từ từ nâng đầu tôi lên, níu chặt bàn tay trước ngực dường như bám chặt vào trong da thịt, trong ánh mắt mang đầy nghi ngờ đau đớn:
"Người nào? Người nào làm như vậy với em!"
Lúc này chỉ có thể cố gắng giữ tỉnh táo, tôi cắn răng làm công việc của anh: "Anh uống thuốc đã, uống thuốc rồi nói có được không?"
Đột nhiên anh vươn tay gạt viên thuốc đi, lại giật mạnh vạt áo trước của tôi, vẫn là động tác cố chấp khia: "Người nào?"
Tôi lại xé ra một viên, anh mím chặt môi, chỉ chăm chú nhìn tôi chờ câu trả lời.
Mồ hôi lạnh từ trên trán bắn tung toé ra ngoài, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873577/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.