Editor: tu tai
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Huệ Điềm Nhi mang theo một túi thức ăn lớn cho chó liều lĩnh mạo hiểm tới đây, thấy vậy cũng ngớ ra đầy mất hứng.
Lại muốn bình tĩnh nói chuyện là nhất định không thể rồi, ngực khó chịu, chỉ có thể nhịn một hơi quay đầu bước đi.
Ra khỏi tòa nhà cũng không biết đi nơi nào, cảm xúc cũng kém giống như không khí u ám bên ngoài, nhảy lên một chiếc xe buýt di chuyển không mục đích.
Đi qua cửa một trường học thì thấy một soái ca có da có thịt đang chỉ huy giao thông, không khỏi nhìn thêm một cái, không ngờ lại là Phạm Kiến.
Thật là trời giúp. Lúc này có một người có thể giúp tôi giải khuây cũng chính là anh.
Xuống xe ở cách đó không xa, thừa dịp anh không đề phòng mà đánh lén: "Ê trai đẹp, đóng giả làm người giữ trật tự đô thị là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Anh vừa bất ngờ vừa vui mừng: "Gặp qua người đẹp trai như vậy giữ trật tự đô thị sao! Nhìn động tác của tôi này, chuẩn mực mà đẹp đẽ biết bao!"
Trợn mắt liếc anh ta một cái: "Hôm nay không cần làm việc phục vụ công ích?"
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: "Sự nghiệp phục vụ công ích là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mỗi cá nhân, so với công tác phục vụ có ý nghĩa và giá trị xã hội phổ biến hơn nhiều, khi mỗi đèn sáng lên, đèn đỏ ngừng, đèn xanh được đi, đèn vàng cũng phải kịp thời dừng lại, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-quyen-giu-im-lang/1873576/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.