Tùng sững người nhìn mẹ, ông Hòa quát lên.
- Bà bị điên à? Vậy là bà nhận mình đã mang cháu tôi đi.
- Không, tôi không biết thằng bé ở đâu cả. Ông đừng có vào hùa với hai đứa mà nghi ngờ tôi.
Tùng nhìn mẹ thất vọng, anh gằn giọng.
- Mẹ tin đi, nếu con tìm ra bằng chứng mẹ bắt cóc Bon thì con sẵn sàng khởi tố. Mẹ đừng quá đáng như vậy, thằng bé còn nhỏ không có lỗi gì cả.
Bà Hiền giơ tay lên đánh Tùng nhưng Chi lại đứng vào che nên hứng trọn cái tát xuống mặt.
- Chi... mẹ thật quá đáng...
Chi lắc đầu, ngăn Tùng kích động. Nước mắt rơi ướt sũng mặt.
- Bác muốn đánh, muốn chửi cháu thế nào cũng được nhưng cháu xin bác, hãy trả lại con cho cháu...
- Tôi không giữ con của cô, cũng không bắt cóc nó.
Bà hẩy tay, quẩy mông rời đi mặc Chi khóc, mặc ánh mắt tức giận của chồng, mặc ánh nhìn nuốt hận của con trai.
Tùng ôm Chi vào lòng vỗ về.
- Bon không sao đâu. Anh sẽ đưa con về, em đừng khóc nữa.
Ông Hòa mang đến túi chườm lạnh.
- Chườm cho con bé không mặt sưng lên đấy.
Tùng nhận lấy, nhìn mặt Chi đỏ ửng mà xót ruột, anh đưa cô ngồi lại ghế, vừa thổi vừa chườm.
- Đừng suy sụp như vậy, mẹ anh cố chấp nhưng không độc ác đến mức làm hại một đứa trẻ đâu. Bằng mọi cách anh sẽ đưa con về cho em.
Chi khóc nấc, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-con-yeu-em/2574417/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.