Chồng đi rồi, bà Hiền gọi điện cho Thùy Tiên.
- Cháu có mang con cô ta đi không vậy?
- Nó đang ở chỗ cháu, thằng bé rất đáng yêu. Để xem lần này anh Tùng có vì con cô ta mà thỏa thuận với cháu không?
- Cháu làm vậy là phạm pháp đấy.
- Bác yên tâm, cháu không làm gì thằng bé cả, chỉ cần anh ấy đồng ý kết hôn là cháu trả con cho cô ta.
Bà Hiền thấy cũng đúng nên nhẹ giọng.
- Ta muốn gặp thằng bé, cháu đang ở đâu?
...
Về đến Hà Nội trời cũng tối, Tùng đưa Chi đến luôn nhà bố mẹ Chi đón con.
Chi bắt Tùng vác bao măng lên nhà, anh nhăn nhó kêu lấy nhiều quá!
- Chi hả? Bao giờ cho hàng xóm ăn cỗ đấy. Đẹp đôi quá đi.
Chi khoác tay Tùng cười trừ.
- Bác cứ chuẩn bị đi ạ.
Mở cửa vào nhà, không thấy Bon ra đón chỉ thấy người lớn trong nhà, người thì đang khóc, người thì đi lại vò vò đầu tóc, người thì ngồi thừ mặt ra không biết đang nghĩ gì. Chi ngạc nhiên, Tùng cũng không kém.
- Bố mẹ, có chuyện gì vậy? Bon đâu rồi ạ?
Không ai nói gì, hoàn toàn im lặng nhìn hai người. Dường như đã đoán ra cơ sự, Tùng lên tiếng.
- Có phải đã xảy ra chuyện gì với Bon không ạ?
Ông Hòa gật đầu, nhìn bố mẹ Chi rồi mới lên tiếng.
- Bon bị mất tích lúc chiều rồi, đi công viên chơi rồi không thấy đâu nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-co-con-yeu-em/2574415/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.