“Em...”, Lục Bách Vạn tức giận, lại vung tay định đánh Lục Kiều.
Lục Kiều bị dọa co rụt lại, không dám nói lời nào nữa, trong lòng buồn bực sắp điên rồi.
Lục Bách Vạn biết nếu mình không nói rõ ràng với em gái, lấy tính cách của em mình, chắc chắn sẽ gây ra chuyện.
“Em có biết người vừa rồi là ai không?”, Lục Bách Vạn hỏi.
“Ai vậy? Không phải chỉ là một tên...”, lúc đầu Lục Kiều muốn nói nghèo nàn, nhưng thấy anh trai hung dữ nhìn mình, đành nuốt câu tiếp theo xuống.
“Anh nghĩ chắc hẳn em vẫn nhớ kĩ Tần Báo đúng không!”, Lục Bách Vạn nói.
“Tần Báo? Nhà họ Tần?”, Lục Kiều vẫn luôn đi theo Lục Bách Vạn kinh doanh công ty tài chính, đương nhiên biết Tần Báo là ai.
“Mấy tháng trước Tần Báo vẫn còn là mặt trời ban trưa ở Hải Dương, nói không được thì không được, bây giờ còn chẳng tìm được người nữa, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Lục Bách Vạn nói.
Lần này, Lục Kiều ngây ra, sau khi ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, không nhịn được run rẩy: “Không phải là người đàn ông vừa rồi… Không phải chứ...”
Lục Bách Vạn gật đầu: “Em có biết anh của em có thể có được ngày hôm nay là dựa vào người nào không?”
“Cậu Trương! Có ai ở tỉnh Sở mà dám không nể mặt cậu Trương chứ!”, thấy anh trai mình nhắc đến Trương Nguyên, Lục Kiều lại tìm được một chút tự tin.
“Ai dám không nể mặt cậu Trương? Người vừa rồi dám đấy!”, Lục Bách Vạn nói.
Lục Kiều điên rồi, kinh ngạc trợn tròn cả mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1129094/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.