Sau khi báo cáo hết tất cả tình trạng hiện tại, Bạch Thị vận
hành tốt đẹp lại khiến Giang Ngạo Tuyết cảm thấy như bản thân mình đang nằm mơ.
Sau khi Giang Ngạo Tuyết cất tài liệu đi thì cau mày.
"Chủ tịch, tôi luôn cảm thấy... cảm thấy...”
Giang Ngạo Tuyết chưa nói xong, Bạch Phi Nhi đã nhìn về phía xa và nói khẽ: "Có phải cò luôn cảm thấy tất cá không chân thực, giống như nằm mơ không?"
Vừa rồi Giang Ngạo Tuyết còn do dự có nên nói ra không, thấy Bạch Phi Nhi cũng có nỗi lo /à cảm riĩán ninnn như mình nôn
và cảm giác giống như mình nên cò dứt khoát mạnh dạn nói hết ra.
"Nguy cơ này thực sự tròi qua quá thuận lợi, hình như sau khi chúng ta lấy được tiền từ nhà họ Lưu, mọi chuyện như không còn tồn tại nữa vậy, những nhà cung ứng và cửa hàng bán lẻ gây chuyện trước đây biến mất hết trong một đêm, cô nói chuyện này có khi nào là...", Giang Ngạo Tuyết có chút rối, không biết dùng từ gì chính xác hơn.
Bạch Phi Nhi từ từ quay người nói: "Đây là sự yên tĩnh trước khi cơn bão đến!”
Giang Ngạo Tuyết gật đầu liên tục bày tỏ sự tán thành.
Bạch Phi Nhi nói nhẹ: "Có những chuyện chắc chắn sẽ tới, chỉ xem bọn họ muốn ra tay vào lúc nào và muốn bắt đầu từ đâu thôi!”
Giang Ngạo Tuyết thấy cô đã bắt đầu suy nghĩ chuyện này nên yên tâm một chút.
"Chủ tịch, chúng ta đến cuộc họp định kỳ trước đi!"
Sau khi Bạch Phi Nhi gật đầu, hai người đi đến phòng họp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128967/chuong-295.html