"Ha ha! Bạch Tử Húc, bây giờ anh đang như thế nào bản thân anh còn không rõ sao? Bề ngoài thì anh vẫn là cậu chủ của nhà họ Bạch, nhưng trên thực tế còn chẳng bằng tên ăn mày ven đường, anh có tư cách đế vênh váo trước mặt tòi sao?"
"Cậu..."
Bạch Tử Húc muốn phản bác nhưng vắt hết óc cũng không tìm ra được lý do nào.
Trần Hạo thản nhiên nói: "Đừng lừa gạt bản thân, anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi, mục đích của nhà họ Lưu thực ra vẫn là Bạch Thị, bọn họ muốn lấy Bạch Thị vốn thuộc về nhà họ Bạch, sau đó phá hỏng nhà họ Bạch! Còn anh, nếu như không muốn trở thành dạng người không bằng cả một tên ăn mày thì nên nghe tôi!"
Trong lòng Bạch Tử Húc tràn ngập cảm giác đắng chát, lúc này anh ta rất muốn vênh váo đắc ý đứng trước mặt Trần Hạo mà nói rằng, ông đây mới là cậu chủ nhà họ Bạch, là người của nhà họ Bạch danh chính ngôn thuận, còn Trân Hạo cậu
chỉ là một người ngoài ăn không ngồi rồi ở nhà họ Bạch mà thôi!
Chỉ tiếc là trong tình hình hiện tại, anh ta không có tư cách này!
Nếu như mình không nghe lời Trần Hạo, thì rất có thể nhà họ Bạch sẽ bị hủy diệt, mà sau này khi anh ta không còn nhà họ Bạch nữa, thì đúng là không bằng cả một con chó lang thang ngoài đường!
Nhưng nghe lời Trần Hạo, Bạch Tử Húc làm sao có thể chấp nhận được cục tức này.
"Còn chưa nghĩ xong sao?”,
Trần Hạo ở trong điện thoại trêu ngươi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128966/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.