"Anh rể của tôi bảo tòi nói với anh, nếu anh dám bán số cổ phần trong tay chi thứ ba của các người cho nhà họ Lưu với giá thấp hơn một tỷ rưỡi thì anh ấy sẽ đánh gãy chân cả nhà anh!", Tống Sơn cười tà ác.
Bạch Tử Húc thì ngây ra, nghĩ thầm, anh rể? Anh rể nào?. Đam Mỹ Hay
Không lâu sau, Bạch Tử Húc đã nhớ ra hai chữ anh rể này Tống Ninh Mòng rất hay nói!
Là Trần Hạo? Nghĩ đến điều này, Bạch Tử Húc nổi giận.
"Tống Sơn... Cậu...”
Tống Sơn nhẹ nhàng dùng tay giữ chặt lại cơ thể nhỏ bé của Bạch Tử Húc: "Bình tĩnh một chút, để người khác nghe thấy nhiều quá cũng không hay! Dù sao anh cũng là cậu chủ của nhà họ Bạch đó!"
Mắt thấy gương mặt đang trưng ra nụ cười xấu xa của Tống Sơn, trong nháy mắt, trong đầu Bạch Tử Húc đã nghĩ đến rất nhiều thứ, càng nghĩ, sắc mặt anh ta lại càng khó coi!
Đúng là Bạch Tử Húc thích cờ bạc, nhưng anh ta không hề ngốc, chỉ là bị cám giác sáng
khoái khi có thể vung tiền trong nháy mắt trên chiếu bạc mê hoặc tâm trí mà thôi!
Tống Sơn thay Trần Hạo truyền đạt lại lời nói kia, ở một góc độ nào đó cũng đồng nghĩa với việc Trần Hạo đang ám chỉ cho anh ta mang cổ phần đó đi bán cho nhà họ Lưu!
Vì sao chứ? Bạch Tử Húc cảm thấy rất khó hiểu.
Vừa nãy khi ở trong phòng, Lưu Gia Ấn liên tục thể hiện rằng hắn ta rất khó xử, nói gia tộc nhà mình vừa mới cứu nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128965/chuong-293.html