Chương trước
Chương sau
"Tử Húc, chắc không phải là anh thua ba trăm triệu đấy chứ?", Lưu Gia Ấn ra vẻ "giật mình” hỏi.
Bạch Tử Húc chỉ có thể thành thật mà gật đầu: "Anh đến
bước đường cùng rồi, Lưu Gia Ấn cậu giúp đỡ anh một lần, tương lai anh nhất định sẽ không quên cậu!”
Lưu Gia Ấn tỏ vẻ rất đắn đo, muốn nói gì đó mà lại không dám nói, đưa mắt nhìn Tống Sơn.
"Chuyện này... Tống Sơn, tôi muốn nói vài chuyện với Tử Húc, cậu có thế tránh mặt một lát không?"
Câu nói này the hiện rất rõ
ràng ý tứ của Lưu Gia Ấn.
Tống Sơn rất phối hợp mà gật đầu, nói với hai người họ:
"Hai người nói chuyện đi!"
Nói xong, Tống Sơn rời đi, còn rất tận tình đóng cửa lại giúp bọn họ.
Đi ra ngoài rồi, Tống Sơn bèn gửi tin nhắn cho Trần Hạo, thông báo rằng Lưu Gia Ấn đã tới.
Chỉ một lát sau Trần Hạo đã gửi về một tin ngắn gọn, súc tích, bảo Tống Sơn nói cho Bạch Tử Húc biết, nếu như anh ta dám bán cổ phần cho nhà họ Lưu với giá thấp hơn một tỷ rưỡi thỉ sẽ đánh gãy chân cả nhà Bạch Tử Húc!
Lúc Tống Sơn nhìn thấy tin nhắn trả lời mình cũng phải hít vào một hơi lạnh, thầm nghĩ người anh rể này đúng là không phải bá đạo bình thường.
Suy nghĩ xong một cái, Tống Sơn bèn quay trở về phòng, lúc này Bạch Tử Húc đang khóc lóc kể lể cái gì đó với Lưu Gia Ấn, thấy Tống Sơn đến, hắn ta lập tức không nói gì nữa.
Tống Sơn cũng là một người tinh ranh, cười tủm tỉm nói: "Tử Húc, tôi có chút việc cần phải đi trước!"
Bạch Tử Húc rất biết ơn Tống Sơn vì trước đó đã cho
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.