Một vài trưởng phòng còn lại vào công ty hơi muộn không khỏi tò mò mà hỏi.
"Ai vậy!''
"Lưu Phong! ông nội của Lưu Gia Ấn, cổ đông lớn thứ hai của Bạch thị, năm đó ông ta và ông nội của chủ tịch Bạch cùng nhau giành giang sơn, xem ra hòm nay e rằng phải đổi chủ rôi.
Mọi người lần lượt sốc, tiếng xì xào càng to hơn.
Lưu Phong ở cửa mặt mày rạng rỡ, cười rất thân thiện.
Mấy cổ đông bước tới nịnh bợ.
"ông Lưu đến rồi! Sao không
nói trước vậy? Để chúng tòi đi xuống nghênh đón ông!”
Lưu Phong nhìn những cố đông này, mỉm cười: "Tôi cũng đã giao quyền lợi cho cháu trai rồi, đón gì chứ, hôm nay đúng lúc ở gần đây, bất giác nhớ tới những chuyện với ông Bạch trong quá khứ nên không nhịn được lên đây xem, mọi người họp đi, coi như tôi không tồn tại là được!”
Mấy vị cổ đông gật gù, ngồi vào vị trí của mình.
Còn Lưu Phong thì mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh Bạch Phi Nhi, cũng không có ai
cướp ghê phụ này với ông ta.
Sau đó, Lưu Phong nhìn khuôn mặt của Bạch Phi Nhi. "Phi Nhi, đã nhiều năm không gặp cháu, càng ngày xinh đẹp ra!"
Bạch Phi Nhi cười khẽ: "ông Lưu quá khen rồi!"
Lưu Phong nói có hàm ý: "Phi Nhi xuất sắc như vậy, bảo sao đứa cháu ngốc đấy của ông nhớ mãi không quên!"
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Lưu Gia Ấn rồi nói:" Giờ cháu đã có chồng, ông đừng nói đùa!”
Nghe thấy câu nói hời hợt này của Bạch Phi Nhi, ánh mắt Lưu Phong không khỏi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128968/chuong-296.html