"Đương nhiên là thực hiện chức trách một người chồng của anh rồi? Ha ha ha!", Trần Hạo cố tình cười rất gian ác.
Bạch Phi Nhi cắn chặt môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Trần Hạo cười đùa tí tửng nói: "Người khác đều hâm mộ Trần Hạo anh có thể cưới được người đẹp nhất Hải Dương này, nhưng ai biết được bi kịch của anh chứ? Đối mặt với một người đẹp tuyệt trần mà suốt ngày chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn...
Oan trái quá!"
Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo, giãy dụa cũng dần dần giảm đi, cho tới khi hoàn toàn bất động. Lần này, Trần Hạo lại ngây người ra, không khỏi nghĩ thầm, thế này nghĩa là sao?
"Trần Hạo, là vợ của anh, em sẽ làm tròn nghĩa vụ, chỉ là không phải bằng cách này!"
Bạch Phi Nhi cắn môi, lạnh như băng nhìn Trần Hạo, dáng vẻ như để mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Lần này, đến lượt Trần Hạo không được tự nhiên. Trần Hạo vốn chỉ nghĩ là đùa giỡn cô một chút, rút ngắn khoảng cách của hai người, không ngờ Bạch Phi Nhi lại tưởng thật.
Mà Trần Hạo còn nhìn thấy sự không tình nguyện và không cam lòng trong mắt cô!
Vì sao lại không cam lòng? Bởi vì cảm thấy gả cho một người đàn ông như anh thế này là không đáng? Hay là bị một người đàn ông như anh lấy đi thứ quý giá nhất khiến cô cảm thấy ông trời bất công? Anh cứ không được chào đón như vậy?
Nghĩ đến đây, Trần Hạo cười nhạt, nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể Bạch Phi Nhi, chăm chú nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128903/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.