Tào Nghĩa Phong nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới, cảm thấy dáng vẻ của Trần Hạo cũng không có gì nổi bật, thờ ơ hỏi: "Anh biết xem bệnh sao?"
"Đúng vậy, uống thuốc thì sẽ khỏi bệnh!", Trần Hạo nói.
LÚC này Bạch Phi Nhi mới nhớ đến năng lực chữa bệnh của Trần Hạo, cô hơi do dự!
Nghĩ đến bệnh của ông nội đã được Trần Hạo chữa khỏi, hơn nữa Lưu Khánh cũng rất sùng bái anh! Điều quan trọng hơn là Bạch Phi Nhi cảm thấy Trần Hạo muốn giúp cô thể hiện bản thân, cuối cùng đành phải nuốt lời nói đến bên miệng vào trong.
Tào Nghĩa Phong lại chế nhạo: "Không cần, bệnh của bố tôi sẽ do bác sĩ chuyên trách đến xem xét!" Trần Hạo nói: "Sao lại phải rắc rối như vậy, tôi liếc mắt một cái là có thế giải quyết!"
Tào Nghĩa Phong nhíu mày, ý tứ của anh ta đã quá rõ ràng, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Nghĩ đến đây, Tào Nghĩa Phong nói: "Bác sĩ nổi tiếng của tỉnh đang ở trên đường đến đây, cảm ơn lòng tốt của anh!"
Nhìn bề ngoài thì Tào Nghĩa Phong nói rất trôi chảy, nhưng thật ra anh ta cảm thấy một nơi nhỏ bé như Hải Dương không thể có được một vị bác sĩ giỏi.
Ngay cả người có danh tiếng như Lưu Khánh thì ở trong mắt anh ta cũng giống như một thầy lang chân đất mà thôi, huống chi là Trần Hạo.
Không ngờ vào lúc này, một người ở phòng trong đẩy cửa bước ra.
"Bố, sao bố không nghỉ ngơi một chút đi?", Tào Nghĩa Phong thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy.
Người ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128904/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.