Bạch Trình Viễn cắn răng.
Hạ Hành Bắc lấy điện thoại ra: “Tôi có số điện thoại của cửa tiệm cầm đồ Tam Thuận, Tam Thuận có quan hệ rất tốt với tôi, ông biết rõ mình nợ bao nhiêu. Nếu ông không quỳ xuống thì chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thôi, họ sẽ tới cửa đòi nợ. Đến lúc đó đừng trách Hạ Hành Bắc này tàn nhẫn!”
Bạch Trình Viễn cực kỳ tức giận và không cam lòng, nhưng đầu gối cứ không nghe lời mà cong xuống.
Nếu Tam Thuận đến tận cửa để đòi nợ thì ông ta phải ăn nói làm sao với ông cụ đây?
Nếu ông cụ biết ông ta nợ nhiều như vậy thì gia đình ông ta chẳng được phân chia quyền lợi ở nhà họ Bạch nữa.
“Trần Hạo, tôi sai rồi!”
Mặc dù ba người đều không cam lòng nhưng vẫn quỳ xuống.
Thấy ba người đều quỳ, Hạ Hành Bắc lại dập đầu với Trần Hạo: “Cầu xin Trần đại sư, bố tôi không thể đợi được nữa! Mẹ tôi là phụ nữ không có nhiều học thức nên không hiểu chuyện. Anh đừng trách, tôi thay bà ấy xin lỗi anh. Trần đại sư, cầu… xin anh”.
Cộp cộp cộp! Hạ Hành Bắc dập đầu liên tục, không thể nói hết những lời phía sau nữa, nước mắt không ngừng rơi.
Trần Hạo khẽ thở dài, đầu gối đàn ông không dễ khuỵu xuống, nước mắt đàn ông không dễ chảy dài.
Hôm nay hai điều này đều xuất hiện ở Hạ Hành Bắc.
Tên này là một đứa con có hiếu!
Trần Hạo cong khóe môi. Thôi được rồi, nể tình lòng hiếu thảo của Hạ Hành Bắc nên anh sẽ tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128712/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.