"Làm gì thế hả? Trần đại sư là thần y mà tôi mời tới chữa bệnh cho bố tôi, vậy mà ông lại chặn không cho ông ấy vào, lỡ chậm trễ việc chữa bệnh cho bố tôi thì ông có gánh nổi trách nhiệm không?" 
"Tôi...", Trương Minh Văn căm tức nhìn Trần Hạo, ông ta cực độ hoài nghi, thằng nhóc này đã dùng cách gì mà nhà họ Hạ lại tin tưởng đến thế? 
Lúc này, trong lòng Hạ Hành Bắc đang cuống cuồng cả lên, nào có thời gian nói nhảm với loại kiến hôi như Trương Minh Văn. Cậu ấy phớt lờ Trương Minh Văn, đi tới trước mặt Trần Hạo và nói với vẻ mặt cung kính: "Trần đại sư, tất cả là tại tôi không suy xét chu toàn, đúng ra tôi phải sai người chờ sẵn ở cửa mới phải!" 
Trần Hạo nhẹ nhàng xua tay: "Không sao!" 
Hạ Hành Bắc khúm núm lấy lòng: "Trần đại sư, bố tôi đang ở trong đó, mời anh!" 
Trần Hạo liếc nhìn Trương Minh Văn một cái rồi đi theo. 
Thấy bọn họ đi về phía phòng bệnh cách ly, nỗi căm hận trong lòng Trương Minh Văn cứ tuôn ra ồ ạt. 
Đánh tôi? Hừ! Tôi cũng muốn xem thử cậu sẽ có kết cục thế nào khi không chữa được bệnh cho Hạ Bách Lăng! 
Trong phòng bệnh cách ly ICU, xung quanh Hạ Bách Lăng là một loạt các thiết bị. 
Lúc này, nhịp tim, huyết áp và chỉ số vận chuyển oxy đều ở mức nguy hiểm, cứ thỉnh thoảng lại hiện lên vạch đỏ cảnh báo. 
Thấy Hạ Hành Bắc cung kính đi theo Trần Hạo, những người trên hành lang vội vàng nhường đường, như đang tiến hành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-kho/1128713/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.