Kiều Ninh xoa xoa cái trán bị điện thoại rớt trúng, thở phì phò cầm lấy di động, nhắn Thẩm Tuấn hai chữ, biến thái!
Một giây sau Thẩm Tuấn đáp lại tin nhắn của cô bằng một chiếc icon che miệng cười!
Trời ơi! Một người đàn ông cao to tận 1m9 mà dám gửi cho cô cái icon đáng yêu này ư, thích bán manh* với cô à?!
*bán manh: tỏ vẻ đáng yêu
Trước khi mất trí nhớ, hắn không sử dụng Wechat thường xuyên, cô muốn nhắn tin hỏi hắn một việc rất quan trọng thì phải chờ đến thiên hoang địa lão*, trừ khi gọi điện thoại may ra hắn mới nhắn lại, nhưng tin nhắn chưa bao giờ vượt quá ba từ!!!
*thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẵng
Chỉ toàn thấy hắn quanh đi quẩn lại mấy chữ ừ, được, tốt...sặc mùi bất cần đời.
Nếu Kiều Ninh không phải người theo chủ nghĩa duy vật, có lẽ cô đã tin Thẩm Tuấn bị mất hồn từ lâu rồi.
Đầu óc in đậm bóng dáng của Thẩm Tuấn khiến tâm trạng Kiều Ninh hỗn loạn, cô tùy ý mở giao diện Weibo ra lướt lướt, chợt đập vào mắt một bài thảo luận: Vì sao "ham muốn" của vận động viên rất mạnh?!
Suýt nữa khiến Kiều Ninh sặc nước miếng chết!
Xì! Viết cái gì thế này, người ta không biết còn tưởng web rác đấy! Kiều Ninh chửi bới cả trăm lần trong lòng, nhưng ngón tay âm thầm nhấn vào đó, chỉ là đọc chưa đến hai câu thì nó bắt tải tài liệu để xem hoàn chỉnh.
Kiều Ninh hùng hổ tắt máy, nhưng cô không ngừng suy nghĩ đến cái tiêu đề kia, Vì! Sao! Ham!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-ho-cua-toi-mat-tri-nho-roi/214247/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.