Anh khó chịu sờ sờ mặt mình, "Sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì à?"
Tôi bị đãng trí khá nặng, nên không thể nhớ lại nhiều kỷ niệm thời trung học. "Không, em đang thắc mắc tại sao anh lại trang điểm xấu xí như vậy trong khi anh rất đẹp trai."
"..."
Tựa hồ đã chạm vào bí mật của anh, thái độ anh nhất thời trở nên trầm xuống: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."
Tôi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu về điều đó, mở mắt trằn trọc đến ba giờ sáng, lần đầu tiên tôi ngủ muộn như vậy, bình thường thì tôi đã đi ngủ sớm rồi. Vì nếu một ngày tôi không dậy đúng giờ, mẹ sẽ ngủ trên giường tôi cả tháng và giám sát tôi đi ngủ sớm.
Lặng lẽ đứng dậy uống nước, Lâm Cảnh Chi trang trí trong nhà vô cùng lạnh lẽo toàn là màu xám xen màu trắng, tạo cho người ta cảm giác gia nhà chẳng có ai nhà chỉ có ma hu hu. Đi vòng quanh phòng khách một chút, tôi nhìn thấy một bức ảnh đóng khung trên kệ ở góc.
Trong khung hình là hai cậu bé và một bà lão, bức ảnh rõ ràng đã cũ và ố vàng rất nhiều. Tôi liếc nhìn bức ảnh, đi vòng quanh phòng khách thêm vài lần nữa, hơi buồn ngủ rồi mới bò trở lại giường.
Tôi mơ thấy khi ấy Cảnh Chi trẻ hơn và non nớt hơn, dưới ánh trăng, trong con hẻm sâu, Lâm Cảnh Chi yếu ớt ngã xuống đất… Đây là loại ký ức gì vậy?
Tôi chỉ nhớ hồi cấp 3, vì thi đầu vào cấp 3 không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788049/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.